Chương : Mẹ Tròn Con Vuông
Ngay sau đó, các bác sĩ và y tá đỡ đẻ đã đến, đầu tiên nói cho Tô Hi rõ một số điều cần lưu ý khi sinh đồng thời khiến cô thư giãn và tìm chủ để để an ủi cô ấy.
Họ dặn Tô Hi nghỉ ngơi trên giường trước, đợi đến thời điểm thì vào phòng sinh.
Ba mẹ đẻ và ba mẹ chồng của Tô Hi đều tới, khi nghe được tin này họ rất phấn khởi và mong chờ.
Trong lòng Ôn Lệ Thâm rất căng thẳng, Hình Liệt Hàn ở bên cạnh nhìn anh và vỗ vai an ủi anh, đồng thời hắn cũng nghĩ đến cảnh Đường Tư Vũ một mình sinh con trai ở nước ngoài, trong lòng hắn tràn đầy áy náy.
Lúc đó, cô sợ hãi thế nào khi một mình sinh con? Đáng hận là hắn không ở cạnh chăm sóc cô khi đó.
Đường Tư Vũ đi đến bên hắn, khẽ thì thầm: “Một lát nữa em sẽ cùng Hi Hi vào phòng sinh, mấy anh sẽ đợi ở ngoài.”
“Em có thể chứ?” Hình Liệt Hàn cầm tay cô, cũng hơi lo lắng cho cô.
“Em không sao, em đã đến đây thì sợ gì chứ?” Đường Tư Vũ bật cười.
Ôn Lệ Thâm ở bên cạnh chăm sóc Tô Hi, bây giờ Tô Hi bắt đầu lên cơn đau trước khi sinh, từ nhỏ Tô Hi đã sợ đau, lúc này, cô đau đến mức toát mồ hôi lạnh đầy trán nhưng không có kêu lên một tiếng nào.
Kiên cường chống đỡ, Ôn Lệ Thâm vươn tay lau mồ hôi cho cô, nhẹ giọng nói: “Đau thì kêu lên đi!”
Tô Hi lắc đầu nói: “Không sao, đau một hồi liền tốt, chỉ là em không ngờ lại đau như thế này…” Hốc mắt Tô Hi đỏ lên, có lẽ lại đau nữa.
Hốc mắt Ôn Lệ Thâm cũng chua xót, anh nắm chặt tay cô, từ trong lòng bàn tay cảm nhận được bàn tay cô run rẫy, anh có thể hiểu được cô đang đau đớn nhường nào.
Trong toà nhà tổng thống, Tô Thắm nhận được điện thoại của mẹ cô, biết được em gái sắp sinh, cô đương nhiên muốn đến đó, cô gọi điện cho Hiên Viên Thần, nhờ anh phái tài xế đưa cô đến đó.
Hiên Viên Thần nghe được trong giọng nói của cô có chút lo lắng, anh lập tức an ủi: “Em đừng lo lắng, anh lập tức đưa em đi.”
“Anh muốn đi?” Tô Thắm hơi kinh ngạc.
“Ừ, anh đi cùng em.” Hiên Viên Thần cũng lo lắng cho cô, việc này cũng là sự kiện trọng đại của gia đình, là một thành viên trong đó sao anh có thể vắng mặt đượ!
c “Vâng.” Tô Thắm đáp ứng.
Một lúc sau, đoàn xe đặc biệt của Hiên Viên Thần đến, Tô Thắm ngồi ở bên cạnh cùng đoàn xe của anh đi về phía bệnh viện Hoàng Gia. Khi Tô Thắm đến, Tô Hi vẫn còn đang chuyển dạ, những người bên cạnh thay phiên nhau vào an ủi và chăm sóc cô. Lúc Tô Thắm vào thì Đường Tư Vũ đang ở bên cạnh cô.
Ở cửa số ngoài hành lang, ba người đàn ông đang tụ tập lại, hồi hộp chờ đợi.
Tô Hi đau đớn đến khoảng năm giò chiều, rốt cục cũng được đẩy vào phòng sinh và Đường Tư Vũ đi vào cùng, còn mọi người thì chờ đợi ở bên ngoài.
Tô Thắm ngồi ở phòng nghỉ bên cạnh chờ đợi, bởi vì hiện tại cô cũng đang mang thai nên cần cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.
Hiên Viên Thần ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng nắm tay cô bởi vì lúc này Tô Thắm thực sự rất căng thẳng.
“Đừng lo lắng, ở đây có những bác sĩ hộ sinh giỏi nhất, họ rất chuyên nghiệp.” Hiên Viên Thần an ủi.
Tô Thắm gật gật đầu, lúc này cô chỉ có thể chờ tin tức từ phòng sinh.
Mặc dù phòng sinh cũng được cách âm nhưng âm thanh đau đớn của Tô Hi vẫn truyền ra, ngoài cửa, khuôn mặt tuần tú của Ôn Lệ Thâm gắt gao căng thẳng, hai tay nắm chặt như thể xông vào bắt cứ lúc nào.
Lúc này, Tô Hi đau bao nhiêu thì anh cũng cảm thấy đau bấy nhiêu.
Ngoài cửa, tất cả mọi người đều im lặng, tâm tình của họ đều đặt ở trong phòng sinh.
Ở ngoài là ba của Tô Hi và hai vị trưởng lão của Ôn gia.
Sau một giờ đau đón, Tô Hi rốt cuộc cũng sinh, đứa trẻ sỉnh ra vô cùng sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nước mắt, nét mặt vô cùng xinh đẹp.
Sau khi các y tá tắm rửa sạch sẽ cho đứa trẻ, họ quấn khăn trắng và bế nhóc ra ngoài.
Ôn Lệ Thâm đẩy cửa vào, anh là người đầu tiên đi vào, y tá đưa đứa trẻ cho anh: “Ôn tiên sinh, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, cũng rất xinh đẹp.”
Ôn Lệ Thâm cúi đầu nhìn con trai thật sâu, sau đó ôm lấy đứa nhỏ cho Lý Thiến ở sau lưng nói: “Mẹ, mẹ ôm đứa nhỏ, con đi vào gặp Tô Hi.”
“Ôn tiên sinh, anh đợi một chút, hiện tại anh không thể vào được, Tô tiểu thư còn cần một chút thời gian nữa mới có thể ra ngoài, cô ấy không sao.” Y tá ngăn anh lại.
Trái tim Ôn Lệ Thâm sắp điên lên rồi, lúc này bị ngăn lại, anh chỉ có thể đứng cửa tiếp tục chờ.
Phía sau Lý Thiến ôm cháu trai, bà vui mừng khôn xiết và tất nhiên, bà cũng rất đau lòng cho con gái mình.
Hai vị trưởng lão Ôn gia đứng ở một bên, vui đến phát khóc.
Đây chính là đứa cháu đầu lòng của Ôn gia!
Tô Thắm nghe được âm thanh cùng Hiên Viên Thần từ trong phòng nghỉ bước ra, nhìn đứa nhỏ trong ngực mẹ cô, lòng cô À như mêm ra.
Cậu nhóc đã ngừng khóc và đang nhìn thế giới với đôi mắt mơ hồ mở tol Xung quanh còn có tiếng cười nhẹ nhàng của mọi người, chớp mắt cảm nhận được hơi thở của người thân.
Vành mắt Tô Thắm đỏ hoe, quay đầu nhìn Hiên Viên Thần, Hiên Viên Thần mím môi cười với cô, không bao lâu nữa đứa con của họ sẽ ra đời.
Hiên Viên Thần nhìn anh chàng nhỏ nhắn dễ thương này với ánh mắt hâm mộ.
Lúc này Tô Hi đã được đẩy ra, cô đã rất mệt rồi, sắc mặt tái nhọt, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Ôn Lệ Thâm cúi người hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, ánh mắt tràn đầy xót xa.
Tô Hi vừa mới trải qua một trận thống khổ, lúc này nhìn vào mắt anh, cô cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Lý Thắm ôm đứa nhỏ tới cho cô nhìn, Tô Hi vui mừng cười, cuối cùng cũng gặp được cậu nhóc.
Tô Hi đã được đưa đi nghỉ ngơi còn đứa nhỏ được y tá chăm sóc, Ôn Lệ Thâm thì đứng ở bên giường canh giữ.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đang ở trong phòng nghị, Đường Tư Vũ thấy đứa nhỏ chào đời, cô nói với Hình Liệt Hàn: “Em thực sự muốn có thêm một đứa nữa.”
“Em không sợ đau sao?” Hình Liệt Hàn hỏi.
“Không sợ, chỉ cần đứa trẻ được sinh ra một cách an toàn và khỏe mạnh thì em sẽ không sợ đau đớn.” Đường Tư Vũ kiên định nói.
Hình Liệt Hàn ôm cô: “Chúng ta cũng có thể đi mang thai hộ để tránh cho em đau đón.”
“Không muốn, con của chúng ta, em muốn tự mình sinh ra.”
Đường Tư Vũ không muốn làm như vậy.
Hình Liệt Hàn bát đắc dĩ nhìn cô nói: “Được rồi, theo ý của em.”
Trong phòng nghỉ, đứa nhỏ lại được ôm ra ngoài, đứa nhỏ vừa mới đến thế giới này, nhưng lại rất hăng hái!
Tô Thắm cuối cùng ôm lấy cháu trai nhỏ, bên cạnh Hiên Viên Thần mỉm cười trêu chọc đứa nhỏ.
“Quá đáng yêu, lớn lên giống Lệ Thâm.” Tô Thắm cười nói.
“Đôi mắt giống Hi Hi.” Bà Ôn cũng cười theo.
“Thật sự rất xinh đẹp.” Tô Thắm khen ngợi.
“Con của con khi sinh ra cũng sẽ thật xinh đẹp, đứa nhỏ là tập hợp những ưu điểm của ba mẹ mà.” Bà Ôn đáp lại.