Chương : Cùng Tăm Đi Trong lòng cô cũng muốn tắm cùng anh.
“Vậy… để em đổi bộ đồ tắm.” Hình Nhất Nặc nối.
“Anh nghe nói, ở đây cho phép tắm trần.” Ôn Lương Diệu cười nói.
“Hả?” Hình Nhất Nặc nhất thời trọn mắt nghẹn họng, mắt to tròn đầy kinh ngạc.
Ôn Lương Diệu cười, không trêu cô nữa: “Chúng ta có thể không cần.”
Hình Nhất Nặc có chút ngại ngùng: “Vậy em đi thay đồ bơi.”
“Ừm, cùng đổi đi.” Ôn Lương Diệu cười nói.
Khi hai người cùng trở về phòng, lần này Hình Nhất Nặc đã chuẩn bị xong, cô lấy ra một bộ đồ bơi tương đối bảo thủ, nhưng đồ bơi dù bảo thủ thế nào, vẫn sẽ lộ ra cơ thể.
Xương quai xanh của Hình Nhất Nặc lộ ra ngoài, bờ vai mảnh khảnh cũng lộ nốt, phần bắp đùi hé ra đôi chân dài thẳng tắp càng bắt mắt.
Đứng trước gương, Hình Nhất Nặc vô cùng xấu hổ, cô cầm khăn tắm lên bọc lấy thân mình, cô nhìn bên đối diện còn chưa có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ anh còn chưa ra?
: Vừa hay, cô có thê ngâm trước, trong đầu Hình Nhất Nặc có vài tính toán nhỏ nhặt, cô đi xuống lầu.
Dưới lầu thiết kế một suối nước nóng vô cùng sang trọng, cô vốn là xuống trước ngâm trước, ai biết trong suối đã có một người ngồi sẵn, một thân thể thon dài mê người.
Không thể không nói, đây đúng là một bức mỹ nam đồ.
Hình Nhất Nặc cảm thấy hô hấp mình rối loạn, tim đập rộn ràng, ánh mắt đầy si mê.
Nhìn chằm chằm suối nước nóng, bóng người tựa như vị thần, gương mặt Ôn Lương Diệu như một bức tượng thần, tản ra một loại mị lực lười biếng, khiến phái nữ phải tim đập rộn ràng.
Ôn Lương Diệu nhìn cô tiến tới, anh cười nói: “Nhanh tới đây đi, đừng để bị lạnh.”
“Nước thế nào anh?” Hình Nhất Nặc có chút sợ nước quá nóng.
“Vừa vặn.” Ôn Lương Diệu an ủi.
Hình Nhất Nặc thẹn thùng đưa lưng về phía anh, để áo choàng tắm lại ghế, sau đó, có theo bản năng che lại ngực mình, không dám nhìn ánh mắt người đàn ông, từng bước từng bước xuống suối.
Cô căn bản không biết, suối nước nóng này có bậc thang nông, cô bước được hai bước, lại không phát hiện ra không có bậc thứ ba, cô bị hãng, nhát thời mắt khống ché, “a” một tiếng kinh hoàng, vốn dĩ còn muốn từ từ bước xuống, cả người cô giống như một bông gòn, đỗ về phía người đàn ông trong suối.
Ánh mắt Ôn Lương Diệu lóe lên tia lo lắng, cánh tay tráng kiện ôm cô vào trong ngực, Hình Hứa Nặc xuất hiện thế này vô cùng chật vật.
Cô không nhịn được ảo não, vốn còn muốn tỏ ra ưu nhã một chút, giờ thì hay rồi, cả người cô như con cua tám cẳng hai càng, phải ôm thật chặt lấy anh.
“Em không sao chứ!” Bàn tay Ôn Lương Diệu ôn nhu lau đi giọt nước trên mặt cô, vén hai sội tóc ướt ở hai bên, có một loại mỹ cảm như phù dung ngắm nước.
“Không… Không sao.” Hình Nhất Nặc thẹn thùng trả lời, lúc này cô hận bản thân không thể độn thỏ luôn.
Cô vội buông anh ra, tìm một tư thế thoải mái, ngâm mình trong suối nước nóng.
Suối nước ấm áp, lại vào đúng mùa thu, vô cùng thoải mái.
Hình Nhất Nặc đưa tay lên bưng nước nghịch, có nước làm tấm màn ngăn, cô không còn lúng túng như khi nãy nữa.
“Nước ở đây sạch quá!” Hình Nhất Nặc nói.
“Đây là suối nước nóng, tất nhiên sẽ sạch.” Ôn Lương Diệu cười giải thích.
Hình Nhất Nặc đưa tay lên, vỗ nước lên gò má mình, gương ` mặt nhỏ nhắn liền bị nước bao phủ, làm cho da thịt trắng mịn của cô hơi đỏ, giống như một quả trứng gà, vô cùng trơn mêm.
Ánh mắt Ôn Lương Diệu không dời khỏi gương mặt nhỏ nhắn, hơn nữa, ở nơi cần cô mảnh khảnh của cô còn có thể nhìn thầy xương quai xanh lấp lò, trong ánh nước, còn có dáng vẻ đang dần dần thay đổi của một thiếu nữ.
Ôn Lương Diệu nhắm mắt mình lại, ngăn cản bản thân sinh thêm nhiều ý niệm hơn nữa, cho dù anh muốn nghĩ cũng không dám, bởi người anh không muốn làm tổn thương nhát chính là cô.
Hình Nhất Nặc còn có chút dí dỏm, cô thấy anh ngồi bên cạnh, dựa vào bờ suối, cô đột nhiên múc lấy một bàn tay đầy nước, phẩy nhẹ về phía Ôn Lương Diệu.
Ôn Lương Diệu không sợ không hoảng, hưởng thụ nhũng giọt nước chảy xuống, gương mặt anh tuấn của anh phủ đầy nước, những giọt nước rơi xuống như sợi dây lấp lánh, như nét bút thượng đế vẽ xuống, mô tả lại ngũ quan của người đàn ông này, tụ lại ở nơi cằm, trong ánh sáng ngược trong suốt, nhìn anh vô cùng hấp dẫn.
Hình Nhất Nặc vốn dĩ chỉ định đùa anh cho vui, không nghĩ tới lại bị dáng người này làm cho mê mậệt.
Hình Nhất Nặc không dám chơi nữa, tay nhẹ phất, mà lúc này, bàn tay cô bị người đàn ông giữ lại.
Tay anh hơi dùng lực, mượn lực của nước, Hình Nhất Nặc như một nàng mỹ nhân ngư, cứ như vậy nhào vào ngực anh.
: Mái tóc đen của cô trải trên làn nước, cằm cô cũng ẩn trong lớp nước trong veo, cô như một mỹ nhân ngư từ biển cả, bơi tới trước mặt anh.
Hô hấp của Ôn Lương Diệu cứng lại, ở cùng với cô, sự nhẫn nại của anh không lúc nào là không bị khiêu khích.
Hình Nhất Nặc nằm trong ngực người đàn ông, gương mặt đẹp đỏ bừng, đầu óc cũng trống không, không biết vì nước nóng hay vì người đàn ông này nữa.
Chính vào lúc này, gương mặt cô lúng túng khôn biết làm gì, nhưng lại lộ cả ra vẻ xinh đẹp.
Mái tóc dài của cô chìm trong nước, một nửa rũ xuống, đôi mắt to trong trẻo, chớp chớp, như đòi mạng người đàn ông.
“Nhất Nặc…”
“Dạ…” Hình Nhất Nặc trầm thấp đáp lại.
“Em có muốn anh hôn em không?” Ôn Lương diệu không do dự hỏi.
Hình Nhất Nặc nuốt nước miếng: “Giống như cái hôn lần trước sao?”
Hô hấp Ôn Lương Diệu có chút nặng nè, giọng anh khàn khàn: “Không giống lần trước.”
“Không giống chỗ nào?” Hình Nhát Nặc không hiểu, không phải là hôn sao?
ì Ôn Lương Diệu dịu dàng nâng căm cô lên, môi mỏng nhẹ đặt xuống, ôn nhu triền miên, đồng thời lại mang đầy nhiệt tình.
Hình Nhất Nặc quả nhiên cảm thấy không giống, bởi lần trước chỉ là chạm nhẹ môi rồi hôn, nhưng lần này, hô hấp của cô cũng bị cướp đi. Hóa ra, đây mới là hôn, cô bị làm cho lúng túng, không biết hôn thế nào cho phải.
Nhưng cũng có chút ngọt ngào.
Ôn Lương Diệu cũng không phải người không để ý đến cảm nhận của người khác, anh vô cùng quan tâm đến cảm giác của cô, nếu cô không muốn, anh sẽ dừng lại.
Nhưng anh phát hiện, người bị hôn này dường như cũng thực sự chìm đắm, anh cũng không muốn dừng lại.
Chỉ là, anh chỉ dám để lại một nụ hôn, không dám suy nghĩ sâu xa hơn nữa.