Hách Liên Tuyệt biết cô ấy có đứa con lớn như vậy? Chẵng lẽ đứa con này là của hắn?
Không đúng, đứa nhỏ này ít nhất thoạt nhìn cũng cỡ tuổi, cái thời điểm kia bọn họ ở cùng nhau, tuyệt đối Hách Liên Tuyệt không làm chuyện phản bội
Vậy rốt cuộc là gì? Tuyệt ở cùng chổ với đứa nhỏ lại là ánh mắt như vậy …
Này Chu Lâm Na rất không thoải mái, ngày đó bọn họ làm chuyện ân ái, hắn lại gọi tên Trình Mộ Thanh, nói cho đúng thì hắn yêu Trình Mộ Thanh nên yêu luôn cả đứa con của cô ấy?
Buồn cười, rất buồn cười! Hách Liên Tuyệt sẽ không nhận một người phụ nữ đã có con! Không được, dù thế nào cũng không thể để cho bọn họ ở chung với nhau, Hách Liên Tuyệt là của cô, là của cô!
Đem ảnh chụp cất đi, hé ra chi phiếu ” Giao dịch của chúng ta đã xong, tiền cũng đã đưa rồi, chính là tôi muốn tất cả toàn bộ phim ảnh”
“Chu Tiểu Thư, cô yên tâm, tôi làm thám tử tư rất có đạo đức nghề nghiệp” Một người đàn ông nói, vì thế đem một sắp bìa ra cho Chu Lâm Na ” Đây là tất cả hình ảnh”
“Được” Đem sắp bìa thu hồi
“Nếu không có việc gì, tôi đi trước có cần Chu Tiểu Thư bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi”
“Ừ” Chu LÂm Na miễn cưỡng lên tiếng
Thám tử tư đi rồi, Chu Lâm Na ngồi ỡ chổ cũ một tay khoáy càfe tự hỏi chính mình cái gì.. suy nghi xong, Chu Lâm Na đeo kính đội mũ tiêu sái bước ra ngoài
Tiểu Trạch một mình mang balô bước trên đường cái, trong đòng muốn theo sát chuyện tình của ba mẹ …
Ai, nên làm cái gì bây giờ? Ba mẹ hiện tại như thế nào cũng không nói? Chỉ cần nghĩ đến chuyện ba mẹ cãi nhau dưới lầu hôm đó, Tiểu Trạch liền phát sầu, có biện pháp nào làm cho họ đan vào cùng một chỗ?
Nhưng mà lúc sau, bỗng nhiên có hai người đàn ông bước tới ” Cháu chính là Tiểu Trạch?”
Tiểu Trạch nhìn bọn họ, thật xa lạ, sau đó gật gật đậu
“Chú là bạn của mẹ cháu, cô ấy có chút việc bận gọi chú đến đón cháu, cháu theo chú đi thôi”
Bằng hữu của mẹ? Mẹ chỉ có một người bạn chính là mẹ Tây Tây, làm sao còn có người khác?
Bất quá…..
Tiểu Trạch manh manh cười ” Phải không? Thúc Thúc chúng ta đi thôi” Nói xong, Tiểu trạch chủ động kéo tay người đàn ông đó đi
“A? Được” Nâm nhân thật hiển nhiên không nghĩ đến có thể dễ dàng lừa thằng bé đến vậy
Mới vừa lôi kéo tay hắn, Tiểu Trạch có thể cảm nhận được nội tâm của hắn
“Thúc thúc, cái nữ minh tinh kia kêu chú bắt cháu làm gì a?”
“Thật ra chú cũng không rõ, chú chỉ bắt cháu vì tiền thôi…….” Nói đến một nửa, người đàn ông dừng lại, theo bản năng nhìn Tiểu Trạch ” Cháu vừa vừa nói cái gì?”
Tiểu Trạch cười ” Mẹ cháu từ trước đến giờ sẽ không bao giờ nhờ bạn bẹ đến tìm cháu, năng lực chú thật kém, nói dối không thành”
Nam nhân tàn nhẫn cười” Thì ra đã biết, vậy đừng trách tao không khách khí” Nói xong, một tay kéo khăn trong áo ra, bịt miệng Tiểu Trạch..
Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương