Bên trong cục cảnh sát, Chu Lâm Na che kính mít, nhìn nam nhân trước mặt, có đôi phần phẫn nộ “Anh muốn thế nào? Tôi kêu anh mang đứa nhỏ kia đến, anh như thế nào lại làm sự tình trở nên nghiệm trọng như vậy?”
Nam nhân nhìn Chu Lâm Na ” Tôi cũng muốn nhưng có ai biết được đứa nhỏ đó tinh ranh như vậy, tôi cũng không cố tình gây thương tích cho thằng bé, hiện tại cô đừng nói gì hết, mau nộp tiền bảo lãnh tôi ra ngoài, tôi không muốn ngồi tù” Nam nhân lo lắng nói
Chu Lâm Na suyễn khẩu khí ” Cảnh sát nói hiện tại không thể nộp tiền bảo lãnh, phải xác định đứa nhỏ kia không có việc gì với lại để xem bọn hắn có khởi tố anh hay không nữa”
“Cô đang đùa gì vậy? Bọn họ tất nhiên khởi tố tôi rồi, mau dùng biện pháp của cô bảo lãnh tôi ra ngoài” Người nam nhân lo lắng hô to
“Anh hô cái gì mà hô, nhỏ giọng thôi” Chu Lâm Na khó thở, nhìn nhìn xun
g quanh sợ người khác sẽ nghe được
“Nhỏ giọng cái gì mà nhỏ, Chu Lâm Na tôi nói cho cô biết nếu cô không cứu tôi ra tôi sẽ đi khai báo là cô chỉ thị cho tôi làm thì dù có ngồi tù chúng ta cũng sẽ ngồi cùng nhau” Nam nhân tức giận hô to
“Anh nói xem, nếu anh nói ra lời đó có người nào sẽ tin anh không” Chu Lâm Na cũng hung hăng nói
“Hừ tôi nói cho cô biết, điện thoại của tôi đã lưu lại cuộc trò chuyện của chúng ta, nếu cô không cứu tôi, tôi trực tiếp giao cho cảnh sát nói cô chỉ thị tôi làm vậy” Nam nhân giọng điệu tức giận, cười nói
“Anh–”
Chu Lâm Na thiếu chút nữa đã lên cơn suyễn đi, căm tức hắn, không nghỉ đến lần này lại chuốc hoạ vào thân như thế..
“Yên tâm, người sẽ không được ra” Lúc này, một cái giọng nói từ tính lạnh lùng truyền tới
Nghe đến âm thanh này, Chu Lâm Na cả người bay ở nơi nào rồi? Sau đó sợ tới mức xoay mặt chạy nhanh, tránh né hắn
Hách Liên Tuyệt bước đến, một thân ảnh m mại vững vàng nện bước, trời sinh ra hắn đã tao nhã, thần bí lại còn mang theo hàn khí đến doạ người, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang bó kín
Chu Lâm Na đưa lưng về phía hắn, nhưng cũng có thể cảm giác được ánh mắt đáng sợ đang đến gần, sợ tới mức cô gắt gao nắm chặt mũ, miệng không dám nói lời nào..
Con ngươi lục mầu nhìn chằm chằm vào cái bóng dáng gầy yếu, ánh mắt biến hoá một chút, cũng không có vạch trần Chu Lâm Na, ngược lại nhìn nam nhân kia ” Cả đời cũng đừng mong ra ngoài được”
“Anh là–” Nam nhân tuy rằng không biết Hách Liên Tuyệt, nhưng trên người hắn phát ra cái khí thế uy quyền này, làm cho người nam nhân không khỏi sợ hãi
Khí thế của hắn đã giải thích rõ ràng năng lực của hắn!
“Đừng quan tâm tôi là ai, hãy đem bản ghi chép trò chuyện cho tôi, tôi có thể suy xét lại việc thả anh ra” Hách Liên Tuyệt nói
Nhất thời, bóng dáng đưa lưng về phía hắn run lên một trận
“Thật vậy chăng?” Nam nhân hỏi, nhìn Hách Liên Tuyệt nhưng sau đó nghĩ nghĩ ” Tôi tại sao phải tin anh?”
“Hiện tại chỉ có thể lựa chọn một là tin tưởng tôi, hai là không tin, chỉ cần một câu dứt khoát, vĩnh viễn anh sẽ không ra được” Hách Liên Tuyệt nói từng chữ
“Tôi có thể cho anh” Nam nhân gật đầu
Lấy qua cơ, Hách Liên Tuyệt liền rời đi, Chu Lâm Na sửng sốt không nghĩ tới Hách Liên Tuyệt tại sao phải làm vậy
Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương