Chương : Nói Lòng Mình
reng reng reng
” Alo mẹ ”
” Tuệ An con bị Kiến Vũ bắt về sao? bây giờ con đang ở đâu ?”
” Con đang ở trong biệt thự Vũ Viên ”
” Được mẹ qua với con ”
Bà Hoắc cúp máy cùng ông Hoắc đi qua . Lúc này Hoắc Kiến Vũ từ trong nhà tắm đi ra trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn che nơi đó .
” Ai gọi ? ”
” Aaaaa” cô nhìn thấy anh như vậy liền la lên bịt mắt lại
” Ngại sao? chưa nhìn thấy bên trong cơ mà ”
” Anh mau mặc quần áo lại ” cô đỏ cả người
” Đây là phòng của tôi , tôi thích mặc như thế nào chã được ”
” Vậy em ra ngoài ” cô nói mà đi lẹ đến cửa phòng
Hoắc Kiến Vũ kéo cả người cô xô xuống giường
” Kiến Vũ anh không được làm càng ” cô lấy tay che cả mặt nói
Hoắc Kiến Vũ nằm lên người cô , kéo tay Triệu Tuệ An xuống nhìn thẳng vào mắt và nói
” Tuệ An , chúng ta có thể nào thử yêu đương với nhau được không ? tôi biết lúc trước tôi đối xử với em không tốt , nhưng tôi hứa sẽ thay đổi có được không ? Tuệ An ,tôi sẽ bù đắp cho em những gì tôi có , có được không? ”
Triệu Tuệ An nhìn anh như người ngoài hành tinh , mở mắt to hết cỡ nằm im dưới thân anh
” Tuệ An tôi là thật lòng , khi nhìn em nằm trên giường bệnh mặt nhợt nhạt , chân thì băng bó ,đến thở cũng phải dùng máy , tay thì chuyền dịch lúc đó tôi đau lắm , đau ở trong tim ”
” Từ trước đến giờ tôi giết người chưa gớm tay , chỉ cần người đó nghịch với tôi thì người đó nhất định phải chết ,nhưng khi biết em nguy hiểm nhịp tim giảm mạnh tôi rất sợ , sợ không còn gặp em nữa , sợ không còn nhìn thấy hình dáng nhỏ nhắn của em khi tưới hoa , sợ không còn nhìn thấy em đang loay hoay trong bếp , tôi sợ mọi thứ ”
Hoắc Kiến Vũ vuốt nhẹ khuôn mặt cô
” Tuệ An xin lỗi vì hành động lúc trước của tôi , tôi sẽ không làm gì em đâu . Tôi chờ em nguyện ý bên cạnh tôi .” Anh hôn nhẹ lên môi cô
Triệu Tuệ An khé mắt có nước nói
” Kiến Vũ , em không cần anh thương hại em , càng không cần anh ban bố chút tình cảm cho em . Em biết em là người thứ xen vào hạnh phúc của anh , em sẽ ra đi , em không muốn người ta kinh thường em là loại người phá hoại hạnh phúc của người khác . Em cũng không cần tình yêu mà phải san sẻ với người khác , em cần một trái tim nguyên vẹn thuộc về em ” nước mắt cô trào ra khỏi khé
” Tôi và Võ Anh Thư đã kết thúc từ năm trước , em muốn tin hay không cũng được nhưng tôi có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo với em ”
Triệu Tuệ An nghe lời nói của anh thì bật khóc nức nỡ . Tình cảm của cô trao cho anh cũng được anh đáp lại .
” Sao lại khóc ” anh lau đi giọt nước mắt của cô
Cô lắc đầu . Hoắc Kiến Vũ cúi xuống hôn lấy môi thật dụi dàng ,cô cũng choàng tay lên cổ đáp lại nụ hôn của anh . Đây là lần đầu tiên cả hai hôn môi lưỡi quấn quýt với nhau , những lần trước toàn là anh cưỡng hôn không ngọt ngào cũng không lãng mạng .
Khuôn cảnh sẽ rất lãng mạng nếu không có tiếng gõ cửa của bà Hoắc .
Cốc cốc cốc …..cốc cốc cốc …..cốc cốc cốc
” Hoắc Kiến Vũ con đem Tuệ An trả cho mẹ , con đã làm gì con bé hả . Kiến Vũ mở cửa ra ”
Hoắc Triệu Vũ và Triệu Tuệ An dừng lại mọi động tác , mắt cô mở to ra tính rời môi anh thì bị anh miết mạnh .
“Ưm ….ưm …ưm ” cô đánh lên người anh
” Kiến Vũ mở cửa , con có tin mẹ phá cửa vào không ” bà nói nhưng tay lại đập cửa
Triệu Tuệ An nghe bà Hoắc nói phá cửa thì phản ứng dữ dội .Nếu để bà Hoắc thấy cảnh tượng này sẽ rất mất mặt , cô sợ sẽ không dám nhìn mặt bà nữa
” Ưm …ưm …ưm …buôngggggg”
Hoắc Kiến Vũ thấy cô phản kiệt liệt liền tha cho đôi môi xưng tấy của cô… mặt đằng đằng sát khí nhìn vào cánh cửa .
” Mẹ..mẹ gõ cửa kìa , phải làm sao đây? ” cô vừa nói vừa sờ vào đôi môi của mình
” Nhìn em giống như vụng trộm mà bị bắt vậy ” Anh cười
” Anh mặc quần áo vào rồi mở cửa ” cô ngại ngừng khi nhìn thấy anh trong bộ dạng chiếc khăn như này
Anh không nói gì đứng lên đi thẳng ra cửa mở . Triệu Tuệ An lồm cồm ngồi dậy lấy tay che môi mình lại
Cạch
“Mẹ , có chuyện gì ? trời đã khuya còn không ngủ ”
Bà Hoắc nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Kiến Vũ mà đẩy anh ra đi thẳng vào phòng . Quản gia e ngại nhìn anh
“Tuệ An , Kiến Vũ đã làm gì con ” bà đi lại ngồi vịnh lấy bã vai cô
” Mẹ , con không sao cả , con…con ” Triệu Tuệ An nói mà tay vẵn đặt ở môi
Hoắc Kiến Vũ nhìn thấy bộ dạng sợ sệch này mà nhếch môi cười , cô cũng thật đáng yêu .
” Nữa đêm rồi mẹ qua đây có việc gì? ” Anh đi lại bên giường nằm xuống kéo chăn đắp lên người
” Tại sao con qua đó bắt Tuệ An về ,còn nữa không phải lúc trước hai đứa ngủ riêng sao , sao bây giờ lại thế này ”
Triệu Tuệ An nghe câu nói của bà Hoắc mà mặt đã đỏ còn đỏ hơn
” Tuệ An là vợ con , con ở đâu thì cô ấy ở đó ”
” Kiến Vũ , con đừng có giở giọng đó với mẹ. Con không cần Tuệ An nhưng mẹ cần , mẹ cấm con làm tổn thương con bé một lần nữa .”
Bà Hoắc nhìn qua cô nói
” Đi về nhà chính với mẹ ” bà nắm lấy tay cô
Thấy bà Hoắc kéo cô đi thì Hoắc Kiến Vũ bật dậy đi lại ôm lấy eo cô
” Mẹ đem Tuệ An đi đâu? Cô ấy là vợ của con ”
Triệu Tuệ An mắt nhìn anh chăm chăm . Sau ngày kết hôn anh đã tuyên bố với cô rằng ‘ Cô không phải là vợ của tôi ‘ vậy mà giờ này anh đã thừa nhận cô là vợ anh .
” Trời đã khuya rồi hay là mẹ ngủ lại đây đi , mai rồi hãy về nhà chính” cô nói
” Vậy cũng được . Kiến Vũ con qua phòng khác ngủ đi , mẹ với Tuệ An sẽ ngủ phòng này ”
“Phòng này của con mà ”
” Nói nhiều quá , đi qua phòng khác ngủ ”
Bà nói mà đẩy anh ra
” Khoan , mẹ tính để con bộ dạng này ra ngoài sao ? để con thay đồ đã”
Triệu Tuệ An nhìn anh mà đỏ mặt rồi kéo bà Hoắc lại giường .
Hoắc Kiến Vũ thay đồ xong thì thấy cả hai đã nằm lên giường , anh đi lại đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô rồi rời phòng. Cô bị anh hôn trước mặt bà Hoắc thì ngượng ngùng đến đỏ mặt .