Chương
Cả đám người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu câu này của anh có nghĩa gì.
Không ai được rời khỏi đây?
Chỗ này là ở trên đường, chẳng lẽ anh còn kiểm soát được hành động của bọn họ ư? Dù có người cũng hơi quá đáng nhưng dù sao họ cũng chỉ muốn phỏng vấn thôi, chưa thực sự đánh cô ta nên cũng chả sao cả.
Có tên đàn ông lá gan lớn nên không sợ, đầy vệ sĩ ra chuẩn bị rời đi.
Vệ sĩ giữ chặt lấy anh ta, móc lấy thẻ chứng nhận trên người anh ta ra. Sau khi xác định được nghề nghiệp và thân phận của anh ta thì cũng không hề gây khó dễ mà thả cho anh ta rời đi.
Những người khác cũng đang định bắt chước theo ai ngờ chưa đi được bao xa thì người này lại mang khuôn mặt ảm đạm quay trở lại: “Là lỗi của tôi, cầu xin tổng giám đốc Lâm tha cho tôi đi. Trong nhà tôi trên có người già dưới có trẻ nhỏ. Con tôi mới được ba tuổi. Tôi không thể mất công việc này được. Tôi không thể gánh nỗi cục nợ lớn như thế này không thì đời tôi coi như tiêu rồi.
Những người khác vừa nghe thấy thế thì đứng im không dám nhúc nhích.
Việc giết gà doạ khỉ đã đạt được tác dụng, người vệ sĩ dẫn đầu đứng ra nói: “Lời anh Lâm nói các người đã nghe thấy hết chưa? Ai đã ném đồ vào người cô chủ thì lần lượt đến đây nhận đi. Nếu không thì tiếp đến sẽ còn thê thảm hơn anh ta nữa.”
Mọi người vẫn im lặng như cũ, thật sự có ai muốn thừa nhận sao?
“Không nói cũng không sao. Thứ mà ngài Lâm không bao giờ thiếu chính là tiền và tỉnh lực, chúng ta sẽ thử lần lượt từng cái vân tay một, đến lúc đó mà điều tra ra được thì hình thức sử phạt sẽ không giống bây giờ đâu.”
Lần này, tất cả mọi người đều ùa lên, sau đó nhặt lấy đồ vật mà mình đã ném về phía Lê Nhược Vũ Vệ sĩ vẫy vẫy tay để cho những người khác rời đi, chỉ giữa lại mấy người nhận lỗi.
Tất cả bọn họ đều hiều, mất công việc là nhẹ nhàng, nhưng Lâm Thị có thể trực tiếp khởi tố bọn họ với tội phỉ bàng và cố ý gây thương tích cho người khác. Mặc dù không phải ngồi tù lâu nhưng vẫn sẽ bị ghi lại tiền án.
Có một số người, chúng ta không dạy cho họ một bài học thì họ sẽ không biết có vài người bọn họ không thể trêu trọc vào.
Tài xế nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Vừa đến nơi, Lâm Minh đã ôm Lê Nhược Vũ, bước nhanh chân đi vào phòng cấp cứu, có cả các chuyên gia của khoa ngoại — khoa chỉnh hình cũng đang ở đó, bọn họ tỉ mỉ kiểm tra một lượt cho cô, sau đó mới chắn chắn rằng cô chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng lo ngại. Chỉ là chân của cô bị đã bị thương, có lễ phải nghỉ dưỡng một thời gian. Nhưng may là không bị thương đến gân xương, nên không cần phải làm phẫu thuật. Nếu tình huống này còn xảy ra một lần nữa thì chắc chắc sẽ không may mắn như lần này.
Lúc này, dưới áp suất không khí ngột ngạt do Lâm Minh tỏa ra, vị bác sĩ kia nhanh chóng băng bó cần thận vết thương trên trán của Lê Nhược Vũ rồi co chân chạy nhanh đi như chạy trốn chủ nợ.
Cuối cùng, để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng kỳ cục kia nói chuyện.
Hiển nhiên, Lê Nhược Vũ đã bị dọa cho khiếp sợ, đến bây giờ cô mới có thể bình ổn tâm trạng lại. Cô ngước mắt lên nhìn Lâm Minh, liếm đôi môi khô khốc như muốn nói gì đó nhưng lại chợt nhận ra là mình không nói được câu nào.
Lâm Minh cho là cô đang sợ hãi, anh nhanh chóng đi đến trước mặt cô và ôm cô Vào trong ngực.