Chương
Lê Nhược Vũ bị động tác của anh dọa một chút, không ngờ anh đột ngột quay về, lại nhìn bộ dạng say khướt của anh, cô vội vàng bước xuống giường, đi chân đất ra giúp anh.
Anh hất tay cô ra, quay người đi vào phòng tắm.
Cô xuống lầu rót một cốc nước ấm, gõ cửa phòng tắm.
Cánh cửa đột ngột mở ra, người đàn ông đã cởi áo trên, đang cởi tht lưng, đôi mắt anh đỏ ngầu, nhìn có chút dọa người, anh không kiên nhân hỏi: “Làm gì vậy?”
Sự thờ ơ của anh khiến cô cảm thấy buồn, cô đưa cốc nước lên: “Uống chút nước mật ong đi, giải rượu.”
“Không cần.” Anh gạt tay cô ra.
Cô kiên chì muốn anh uống, cô chưa từng thấy bộ dạng say khướt của anh như hiện tại, điều này khiến cô sợ hãi.
Anh nắm lấy tay cô, bất ngờ kéo cô vào lòng.
Một mùi nước hoa lạ rất nồng bay vào mũi cô, mùi nước hoa này không phải là loại anh thường dùng.
Nước mật ong bắn tung tóe khắp người, có một ít trên váy ngủ của cô, có một ít rơi trên cơ thể màu mật của anh, †im của Lê Nhược Vũ như bị bóp vào nhau, cô nắm chặt tay, cố gắng để mình bình tĩnh: “Lâm Minh, anh uống say rồi.”
Anh đưa tay lên vuốt v mái tóc cô, nói nhỏ bên tai cô: “Đúng vậy, nếu không phải say, tôi làm sao có thể ôm một người phụ nữ không có lương tâm A như cô.
Không có lương tâm?
Cô chỉ gặp mặt Hạ Đông Quân, cái gì cũng không làm, còn anh thì sao? Ở ngay trước mặt cô, anh hết ôm người phụ nữ này lại ôm người phụ nữ khác.
Tối nay trở về, trên người lại có mùi nước hoa lạ của người phụ nữ khác, rốt cuộc ai mới là người không có lương tâm?
Cô dùng sức đẩy anh ra, thất vọng nhìn người đàn ông trước mặt: “Lâm Minh, từ trước đến giờ tôi không hề làm chuyện gì có lỗi với anh.”
Anh không phòng bị bị cô đẩy một cái loạng choạng, anh lùi lại hai bước mới đứng vững được.
Anh cười lạnh một tiếng, hai mắt đỏ ngầu: “Vậy sao? Thật sự không có?”
“Trước khi hỏi tôi câu này, không phải anh nên tự hỏi bản thân mình sao?”
“Ba năm trước, lúc cô leo lên giường tôi, không phải là biết tôi không chỉ có một người phụ nữ là cô sao? Bây giờ lại muốn giải quyết chuyện cũ với tôi” Anh thở ra một hơi rượu phun lên chóp mũi cô: “Bây giờ dựa vào cái gì? Dựa vào tôi cưng chiều cô?”
“Lâm Minh, chúng ta bĩnh tĩnh nói chuyện.”
“Nói cái gì, nói chuyện ly hôn sao?”
Anh cười xấu xa.
“Lâm Minh, anh là đồ khốn nạn.”
Tâm của Lê Nhược Vũ hoàn toàn nguội lạnh rồi.
Người nói chuyện ly hôn trước là anh, sau đó người không muốn ly hôn cũng là cô (), người ép cô cầu xin anh không ly hôn, cũng là anh.
Bây giờ anh lại nhẹ nhàng nói ra chuyện ly hôn, anh xem cô là gì? Đồ chơi sao?