Chương
Cô nghĩ đến Hà Duy Hùng luôn nói để mình mời khách, hôm nay gặp được, dứt khoát mời anh ta ăn một bữa cơm, dù sao thì anh ta cũng giúp đỡ mình nhiều như thế.
Cửa phòng ngủ chính không khóa kĩ, truyền đến một vài âm thanh mơ hồ.
Cô đi đến phòng ngủ chính, đứng ở cửa, chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy giọng điệu nóng nảy của Hà Duy Hùng, anh ta dường như hét lên: “Cậu muốn cái gì đây!”
Lê Nhược Vũ giật nảy mình, bàn tay đã để sát ván cửa lặng lẽ thu lại.
Nếu hôm nay anh ta đã không tiện – lắm, vậy thì mình không quấy rây nữa.
Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy Hà Duy Hùng gọi tên của Lâm Minh, hai chân của cô không khống chế được mà dừng lại.
Hà Duy Hùng tức giận nói: “Lâm Minh! Tôi thấy, cậu đúng là điên rồi!”
Đầu dây điện thoại bên kia lại nói cái gì đó, cô không biết, cô chỉ nghe thấy giọng nói Hà Duy Hùng phập phồng lên xuống, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Cậu là đàn ông, dùng tình cảm để trả thù một cô gái, cậu không cảm thấy rất xấu hổ sao?”
“Tôi biết, lúc trước, là do cô ấy sai người bỏ thuốc, nghĩ cách gả vào nhà họ Lâm. Nhưng cậu suy nghĩ một chút, lúc đó cô ấy cho cậu là lần đầu tiên, cô ấy cũng không lấy được bao nhiêu lợi ích. Vừa kết hôn, cô ấy lập tức ra nước ngoài du học, ba năm qua, ngay từ lúc đầu cậu đã chuẩn bị ly hôn để cô ấy rời đi, vì sao tự dưng thay đổi chủ ý, lại hành hạ cô ấy như vậy.”
Hà Duy Hùng dừng một chút: “Tôi không lạnh lùng như cậu, tôi sẽ cảm thấy áy náy bất an. Lúc trước, đáng ra tôi không nên nghe lời cậu, nói địa chỉ kia cho cô ấy, để một cô gái ngây thơ bị cậu từng bước dân vào bên trong cạm bây do cậu bày ral”
Toàn thân Lê Nhược Vũ cứng đờ, cô gái đáng thương mà Hà Duy Hùng đang nói, là mình.
Trực giác nói cho cô biết, nếu như tiếp tục nghe nữa, tất cả mộng đẹp của cô đều vỡ tan. Nhưng cô không muốn tiếp tục bị lừa gạt nữa, cô muốn biết sự thật.
Cô nắm chặt nắm đấm, ngón tay thon gọn sạch sẽ mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay mềm mại, cô nín thở, tiếp tục nghe.
“Cậu cần gì phải thế, một người phụ nữ thôi, nếu như chán ghét cô ấy, sau khi cưới xong nhanh chóng rời đi, đẩy cô ấy ra xa một chút là xong! Tôi cảm thấy dáng vẻ bây giờ của cậu, thật con mẹ nó chẳng đáng mặt đàn ông!”
“Ban đầu cô ấy không yêu cậu, cậu không cam tâm, đối xử với cô ấy bằng đủ kiểu dịu dàng. Vừa khéo Lưu Ly ngu ngốc kia làm loạn, thuận tiện để cậu đẩy một cái, cậu lập tức có được sự tin tưởng của cô ấy. Hiện tại, dáng vẻ của cô ấy rõ ràng là đã rung động với cậu, nhưng cậu lại một tay đẩy cô ấy ra xa.
Cậu có biết ngày đó cô ấy khóc thành bộ dạng gì không? Cái này đã được bao nhiêu ngày rồi, đến cùng cậu quyết định khi nào mới dừng tay đây!”
Không biết người đàn ông ở đầu dây bên kia đã nói gì, Hà Duy Hùng cười lạnh: “Nếu như cô ấy thật sự có dã tâm thì thì đã chẳng bị cậu lừa gạt! Lâm Minh, tôi biết suy nghĩ của cậu bây giờ cũng giống như tôi. Cậu cũng phát hiện ra mọi việc phát triển đến mức bản thân không thể khống chế được, vậy nên cậu vẫn luôn không muốn về nhà, không muốn gặp cô ấy!”
Thì ra, Hà Duy Hùng đối xử tốt với cô như vậy, lúc trước còn cố ý đưa cho cô địa chỉ kia, là do Lâm Minh cố ý sắp xếp.
Cũng đúng thôi…
Bạn của Lâm Minh, làm gì có chuyện giúp mình mà không có lý do chứ?
Nếu như lúc trước mình không chủ động đến nhà tìm anh ta, cầu xin anh ta, thì bây giờ, làm sao có thể đi đến cái ngõ cụt không chút đường lùi này chứ.