Chương
Ba năm trước, tại lúc cô cần mình nhất lại không thể giúp gì được, hiện tại, không thể nào vứt bỏ cô lại một mình.
Cho dù, cô đã không còn là Lê Nhược Vũ giống như trước kia.
“Anh Đông Quân, anh Đông Quân… Em thật sự khó chịu…” Lý trí của cô không rõ ràng ôm lấy cánh tay anh ấy, mất đi một lớp chăn bông cản trở, sự đụng chạm không chút che đậy làm cho cô có chút thoải mái.
Cô nắm lấy tay của anh ấy, ôm lấy cánh tay anh ấy, thân thể mềm mại dán liền một chỗ với anh ấy.
Người phụ nữ trước mặt không có một mảnh vải, sự chịu đựng mà Hạ Đông Quân luôn lấy làm kiêu ngạo đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Đây là Lê Nhược Vũ… Là Lê Nhược Vũ mà anh ấy đã yêu nhiều năm…
Thân thể đàn ông hấp dẫn cô tiến lại gần, thuận theo cánh tay anh ấy, thân thể cô không tự chủ dán lên. Bàn tay trắng nõn không kiểm chế mở ra áo sơ mi của anh ấy, muốn dựa chung một chỗ với cô thân mật hơn.
Quá nóng, quá ngứa… Cô cảm giác mình như đang ở trên bờ cát, có thể sẽ chết rất nhanh.
Thấy anh ấy vẫn không động đậy, không chịu giúp mình, Lê Nhược Vũ mất đi lý trí nắm lấy cơ thể của mình.
Trước ngực ngứa, cánh tay ngứa, toàn thân đều ngứa… Đầu ngón tay ở trên người mình lưu lại mất vết đỏ rất chướng mắt, như này có thể dễ chịu hơn một chút.
Chăn lông trong tay trượt xuống đất, Hạ Đông Quân không chịu được khi thấy cô làm tổn thương chính mình.
Đột nhiên xoay người, đặt Lê Nhược Vũ cả người mặc quần áo đỏ thẫm ở dưới thân. Hắn vừa ci quần áo chính mình, vừa cúi đầu hôn xuống.
Muốn cô… Hạ Đông Quân tự nói với chính mình.
Làm đi, Hạ Đông Quân, anh ấy nói với chính mình.
Lê Nhược Vũ giống như không chiếm được thỏa mãn, lại giống như cảm giác được cái gì đó rất đau lòng, bỗng nhiên khóc lớn lên. Không giống với lúc thấp giọng gào thét vì bị tác dụng của thuốc, giờ phút này là do tuyệt vọng mà khóc lớn…..
Cuối cùng Hạ Đông Quân vẫn dừng lại.
Dục vọ,ng trong mắt anh ấy không biến mất, nhưng anh ấy cũng không có cách nào tiếp tục.
Bởi vì anh ấy biết, hiện tại ý thức của Lê Nhược Vũ không rõ ràng, bị hạ thuốc nên mới biến thành thế này. Nếu như mình làm thật, sau khi cô tỉnh lại, sẽ chỉ làm cô thêm tuyệt vọng.
Anh ấy bế cô lên.
Cô nằm trong ngực anh ấy khóc, vừa khóc vừa nắm lấy thân thể mình, anh ấy thực sự không còn cách nào khác, vẫn bỏ cô vào bồn tắm. Nhiệt độ trong bồn tắm hơi thấp, nhưng còn một chút nước ấm. Dù sao cô cũng là phụ nữ, không thể ngâm nước quá lạnh.
Lê Nhược Vũ rõ ràng cảm thấy khó chịu, trong nước giãy giụa một hồi, không chịu yên ồn, hai tay vẫn cào lên cơ thể mình, lưu lại vết thương trên người.
Hạ Đông Quân không có cách nào khác, bước lên một bước, cầm chặt lấy hai tay của cô, không cho cô tiếp tục làm tổn thương mình.
“Nhược Vũ, sẽ qua thôi, tin tưởng anh, tin tưởng anh…”
Anh ấy ôm lấy cô từ phía sau, vẫn luôn khống chế cơ thể cô. Hai người dính chặt vào nhau, ngâm mình bên trong một bồn nước lạnh.
Một cánh tay anh ấy đặt ngang bên cạnh miệng cô, anh ấy yêu thương nói: “Khó chịu thì cắn anh, phát tit ra ngoài, sẽ không khó chịu như vậy nữa. Nhược Vũ, tin tưởng anh, sẽ qua thôi…”