Chương
Lê Nhược Vũ cắn lên một phát.
Anh ấy kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn ở bên tai cô thấp giọng an ủi: “Nhược Vũ, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Nước trong bồn tắm hơi lạnh một chút, vốn dĩ nhiệt độ đã không cao cuối cùng cũng trở nên lạnh giá.
Nhưng nhiệt độ cơ thể hai người bền bỉ không hạ. Cô khó chịu, chỉ có thể cắn lên cánh tay đặt ở bên môi, nghe người đàn ông dịu dàng an ủi mình.
Trong đầu Lê Nhược Vũ trở nên hỗn loạn, thời gian tươi đẹp ba năm trước ở bên cạnh anh ấy, thời gian ba năm sau ở cùng với Lâm Minh mơ hồ trùng lặp, không phân biệt rõ ràng…
Nhưng cô có thể cảm nhận được, người đàn ông ở sau lưng vẫn luôn bên cạnh cô.
Ngâm nước lạnh một đêm, tác dụng của thuốc từ từ tản đi, Lê Nhược Vũ từ từ tỉnh lại mới phát hiện mình và Hạ Đông Quân không một mảnh vải ôm nhau cả một đêm.
Chuyện xảy ra đêm qua hiện rõ trong đầu cô, cô mỉm cười đau đớn.
Lần này, cô không biết ai lại tính kế mình đây?
Nếu không phải Hạ Đông Quân xuất hiện kịp thời, không biết mình sẽ như thế nào?
Cô khẽ động cơ thể, Hạ Đông Quân lập tức tỉnh dậy.
Anh ấy dùng sức ôm chặt cô, không cho cô động đậy linh tỉnh: “Nhược Vũ nhịn xuống đi, không sao đâu, cố gắng nhịn một lúc, sẽ qua thôi.
Nếu cảm thấy khó chịu, em hãy cánh tay anh.”
Hạ Đông Quân hướng cánh tay phải về phía mặt cô, phát hiện trên đó toàn dấu răng, lại đem cánh tay trái đưa tới: “Cắn một lúc, cắn một lúc sẽ tốt hơn… Tin tưởng anh.”
Anh ấy nâng cánh tay lên, đặt bên cạnh miệng cô.
Lê Nhược Vũ giật giật khóe môi, khóe môi ngâm trong nước lạnh một đêm có chút trắng bệch cọ qua cánh tay anh ấy, cô quay đầu di.
Lúc này Hạ Đông Quân mới nhận ra cô đã tỉnh táo.
Anh chậm rãi buông sự kiềm chế ở hai cánh tay cô ra, rút một cái khăn ra quấn bên lưng mình, một cái thì che người cô lại.
Hạ Đông Quân mở vòi hoa sen, điều chỉnh nước ấm, để nước ấm xối một chút, để cơ thể ấm lại. Cả đêm em ngâm nước lạnh, không nên đề nhiệt độ nước quá cao, dễ bị bỏng lắm, em tắm một lát đi, anh chờ em ở ngoài.”
Anh ấy mấp máy môi, quay người rời đi.
Lê Nhược Vũ ôm lấy người mình, ánh mắt lướt qua cánh tay của anh ấy, trên đó đều là dấu răng do chính cô cắn xuống.
Hạ Đông Quân luôn luôn dịu dàng như thế. Anh ấy đã biết rõ rằng, bọn họ không thể quay trở lại quá khứ, vậy mà hết lần này đến lần khác đối xử với cô rất dịu dàng…..
Mắt cô nháy nháy, rất muốn khóc, nhưng lại không thể nào khóc được.
Cô biết, tối hôm qua, Hạ Đông Quân không chạm vào mình, mà chăm sóc mình cả đêm.
Nếu không phải là Hạ Đông Quân, chỉ sợ bây giờ mình đã rơi xuống đáy sâu địa ngục.
Đến cùng là ai hận cô như vậy, phải dồn mình vào chỗ chết?