Chương
Rõ ràng cô có uống rượu, thần chí hơi mơ hồ nhưng chắc chắn không thể say đến nỗi ngay cả người đàn ông đang ôm mình là ai cô cũng không biết.
Trong căn phòng đó, hai người họ hôn nhau, ôm nhau, c ởi quần áo… Mọi chuyện đều tự nhiên đến vậy mà Lê Nhược Vũ vẫn có mặt mũi nói có người hãm hại cô?
“Là ai? Lâm Minh, rốt cuộc là ai nói với anh? Rốt cuộc là ai?” Lê Nhược Vũ cầm tay anh, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Người đó bỏ thuốc tôi, là người đó giăng bẫy tôi.”
Một cái tát tát lên mặt cô.
“Bốp” một tiếng, vang dội chói tai.
“Lê Nhược Vũ, cô thật không biết xấu hổ.” Vẻ mặt anh dữ tợn, rất muốn bóp cht người phụ nữ trước mặt này.
Nhưng anh ngại bẩn, ngay cả đụng vào cô một chút thôi anh đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Anh lấy USB ra, ném xuống trước mặt có.
Lê Nhược Vũ run rẩy nhặt USB lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Quả nhiên là có người cố ý giăng bẫy…
Cô không biết trong USB này có chứa gì, nhưng cô biết, đó chắc chắn là chứng cứ ‘thiết thực”, khiến cô hết đường chối cãi.
“Anh chẳng tin tưởng tôi chút nào sao?” Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mắt, mang theo một tia hy vọng cuối cùng.
Mà anh lại hời hợt phá hủy tia hy vọng cuối cùng ấy của cô: “Cô xứng đáng để tôi tin tưởng sao?”
Trái tim cô, đã hoàn toàn nguội lạnh.
Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể để lâu, nếu không, nhà họ Hạ và nhà họ Lê sẽ đều bị ảnh hưởng. Cô chỉ có thể mệt mỏi giải thích với anh: “Tư Duệ uống say nên tôi tới quán bar đón cô ấy. Có ba người đàn ông đã bỏ thuốc tôi…”
Cô cắn chặt môi dưới, bỏ xuống tự tôn nói với anh: “Hạ Đông Quân không chạm Vào tôi.”
“Không chạm vào cô? Là tôi mù hay là cô mù rồi?” Lâm Minh cười mỉa, quăng mấy tấm hình vào mặt cô.
Trong hình, cô và Hạ Đông Quân không một mảnh vải ôm chặt nhau. Hạ Đông Quân hôn khắp cơ thể cô, cô say mê nhắm đôi mắt lại…
Cô chợt bình tỉnh lại, lau khô nước mắt, bình tĩnh hỏi anh: “Dù tôi nói thế nào thì anh cũng sẽ không tin tôi có đúng không?”
“Cô bảo tôi tin cô thế nào được? Lê Nhược Vũ, có phải cô rất muốn cho cả thế giới biết người yêu cũ của cô là Hạ Đông Quân có đúng không?” Anh cười, nụ cười lạnh lẽo đến tột độ: “Lê Nhược Vũ, Hạ Đông Quân, Nhược Vũ, Đông Quân, khách sạn Nhật Huy. Cô thật biết chọn địa điểm đấy.”
Lê Nhược Vũ ôm ngực: “Ý của anh là, khách sạn Nhật Huy là của Hạ Đông Quân?”
“Vào cái năm cô ra nước ngoài, Hạ Đông Quân không dùng một đồng của nhà họ Hạ mà dùng tất cả tiền tiết kiệm của anh ta để mở khách sạn đó. Tối qua vừa đi thuê phòng, cô không biết thật à? Cô coi tôi như thằng ngu để lừa gạt hay thế nào!” Lâm Minh ghét nhất là bị lừa gạt, nhưng người phụ nữ trước mặt này đã lừa anh tới ba lần.
Lần đầu tiên, vào ba năm trước, bỏ thuốc anh, lừa anh quan hệ với cô ta.