Chương
Cần phải chăm sóc thật cần thận, đợi khi hết sốt hoàn toàn thì cô sẽ khỏe hơn một chút.
Lê Nhược Vũ cũng không có phản ứng gì. Cô cứ ngây ngốc mặc kệ cho những người đó xoay tới xoay lui.
Bởi vì đây là phòng bệnh chăm sóc dành cho bệnh nhân đặt biệt, nên cứ cách nửa tiếng đều sẽ có một y tá đến kiểm tra, để để phòng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Ánh mắt của y tá nhìn cô có chút kỳ quái.
Hai lần trước, cô không dám chắc chắn. Nhưng sau nhiều lần nhìn thấy như vậy. Cô ấy mới nhận ra, ánh mắt mà bọn họ dùng để nhìn cô, toàn là sự khinh bỉ và khinh thường.
Cô đã quá quen với loại ánh mắt như vậy. Trước đây khi bị một đám phóng viên vây quanh, đám người đó cũng dùng ánh mắt này nhìn cô.
Cô chống tay ngồi dậy, hỏi y tá đang đổi thuốc cho bản thân mình: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Từ sau khi tỉnh dậy, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện. Nghe thấy giọng nói của mình khàn đến mức khó nghe.
Y tá ngạc nhiên nhìn cô ấy một cái: “Việc chính cô làm ra, mà cô lại còn không rõ sao?”
Cô đã ngây ngốc hai ngày trong bệnh viện rồi. Những chuyện xảy ra bên ngoài, sao mà cô ấy có thể biết được cái gì?
Đứng nhìn ở góc độ người ngoài cuộc sẽ cảm thấy người trong cuộc thật sự giống như kẻ ngu ngốc. Còn cảm thấy làm sao họ có thể ngốc như vậy, ngay cả chút chuyện ấy cũng không hiểu rõ được. Nhưng một khi mọi chuyện xảy ra trên người bản thân các cô ấy, họ lại càng khóc thê thảm hơn bất cứ ai.
Lê Nhược Vũ thản nhiên hỏi: “Có tin tức gì sao?”
“Chẳng phải cô biết rõ ràng sao?”
Cô đưa tay về phía cô y tá kia: “Lấy điện thoại cho tôi xem.”
ngang lời: “Mau thay thuốc cho tốt, kiểm tra xong rồi thì đi đi. Tổng giám đốc Lâmđã dặn dò không được ăn nói lung tung, bằng không thì các cô cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Cô y tá này lập tức ngậm miệng lại, cứ giống như bỏ trốn mà chạy ra ngoài.
Bộ dáng khoa trương này càng chứng minh được rằng, bên ngoài nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khó lường trước.
Trong lòng Lê Nhược Vũ đại khái cũng đã có tính toán sơ qua. Coi bộ dáng này của cô ta, chắc chắn sẽ không biết được tin tức gì rồi.
Cô quay đầu qua hỏi hộ lý: “Tôi còn phải ở bệnh viện thêm bao lâu nữa?”
“Ở đến khi nào cô khỏi hẳn thì mới thôi.”
“Ừm”
Vừa hay, rất như cô mong muốn.
Bây giờ, Lâm Minh nhất định không muốn nhìn thấy cô, nếu giờ quay về nhà họ Lâm sẽ rất xấu hổ. Cha cô lại một lòng muốn trèo cao, càng không thể quay về nhà họ Lê được. Bên chỗ Hạ Tư Duệ cũng không thể tới được, còn không bằng cứ ngốc nghếch ở lại trong bệnh viện cho yên ổn.
Vừa nghĩ tới ở một mình im lặng ngây ngốc cũng rất tốt, thì Hà Duy Hùng đã di tới.
Hà Duy Hùng ôm theo một bó hoa ly tươi mới, còn xách thêm một giỏ trái cây nhập khẩu rất nhiều thể loại quả.
Hộ lý tiếp đón rồi định nhận lấy mấy món đồ kia, nhưng Hà Duy Hùng không bạn bè.
buông tay, kiên trì muốn tự mình đặt hoa bên cạnh đầu giường cô ấy. Anh ta cười toe toét với cô, và nói: “Nhìn những thứ xinh đẹp nhiều một chút, sẽ giúp tâm trạng vui vẻ hơn.”
Lê Nhược Vũ không nói gì, cứ nhìn anh ta như vậy. Hà Duy Hùng và Lâm Minh đều bụng dạ đen tối như nhau. Anh ta đến đây chắc sẽ không chỉ đơn giản là thăm bệnh như vậy.