Chương
Lê Nhược Vũ sững người, không ngờ sự việc lại như vậy.
Sau khi nhận thức được cô vội kiểm tra khuôn mặt anh, ngay khi đầu ngón tay chạm vào gò má của anh, đã bị anh nắm lại: “Vừa rồi em không nói gì, tôi coi như em đã đồng ý.”
Cô không ngờ câu nói đầu tiên của anh lại là thế này, trong lòng chua xót, nước mắt không kiểm chế được cuối cùng cũng rơi xuống: “Không đau sao?”
“Không đau.” Anh khẽ lắc đầu, trên mặt còn mang theo nụ cười: “Thật tốt, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
“Tôi vẫn chưa đồng ý.”
“Nhưng em cũng không từ chối.”
Lê Nhược Vũ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, mãi không nói lên lời.
Lâm Minh không ép cô, cũng không nhắc lại chuyện vừa nấy.
Mà người giúp việc cuối cùng cũng mang thuốc tránh thai đến cho cô.
Lâm Minh tự tay rót một cốc nước ấm và đưa cho Nói là đi công tác, nhưng sau khi đến Pháp lại giống một chuyến du lịch hơn.
Họ ở Pháp tổng cộng mười ngày, đi ba thành phố, “công việc” hàng ngày của anh dường như là cùng cô đi ăn, uống và mua sắm.
Anh như biến thành một người khác, Lâm Minh bây giờ giống như một người chồng dịu dàng, lo cho cô đủ thứ, đối xử với cô như bà hoàng.
Nhưng Lê Nhược Vũ vẫn không dám tin.
Mà anh thì lại rất chân thành, trái tìm của cô không phải làm bằng đá, nó cũng biết rung động, đến cuối cùng, ngay cả cô cũng không thể hiểu được, rốt cuộc mình đang nghĩ gì nữa.
Gần đây Lâm Minh rất quan tâm tới Lê Nhược Vũ, thật là tỉ mỉ chu đáo. Giống như anh đã từng nói, anh đang cố gắng để trở thành một người chồng thật tốt.
Lê Nhược Vũ không dám tuỳ tiện tin vào lời nói của anh, lại không cách nào từ chối được, xoắn xuýt đến cuối cùng cũng chỉ cảm thấy đầu óc có hơi hốt hoảng.
Cho đến khi chuyến đi đến nước Pháp kết thúc, trở về nước, đặt chân lên mảnh đất quen thuộc, đầu óc Lê Nhược Vũ mới hơi tỉnh táo lại.
Trợ lý chờ đón chuyến bay ở sân bay, gọi người chuyển toàn bộ hành lý xuống, sau đó đưa Lâm Minh và Lê Nhược Vũ lên xe rời đi.
Sau khi lên xe, trợ lý Lưu ngồi ở kế bên vị trí tài xế, sau một lúc trở mình qua lại mới yên lặng xoay người, đưa tới trước mặt Lâm Minh một chồng văn kiện: “Những văn kiện này đều cần anh ký tên.
Vốn dĩ anh ta chỉ mang theo thôi, có lòng nhưng không có gan, chỉ suy nghĩ một chút, chưa từng nghĩ tới mình thật sự dám đưa văn kiện cho Lâm Minh ở trên xe.
Có thể thấy sau khi trở về từ nước Pháp, tâm trạng của Lâm Minh đã tốt hơn rất nhiều, lúc này trợ lý Lục mới dám lấy hết can đảm đưa tới.
Tổng giám đốc Lâm của mình phủi mông một cái đã đưa vợ đến nước Pháp chơi chừng mười ngày, còn anh ta lại phải đáng thương bám dính lấy công ty làm thêm giờ chỉnh sửa văn kiện. Chồng văn kiện này chỉ là một nửa trong số đó mà thôi, còn một nửa vẫn còn để ở công ty kia kìa.
Trong lúc thế này mà anh lại cùng vợ tới nước Pháp dạo chơi bỏ mặc cục diện rối rắm.