Chương
Tâm trạng của Lâm Minh không tệ, lập tức nhận lấy văn kiện và bút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên vào.
Lâm Minh quả thực là một người cực kỳ có trách nhiệm với công việc, mặc dù mới vừa xuống máy bay nhưng anh vẫn cẩn thận xem xét mỗi phần văn kiện rồi mới ký tên lên.
Lê Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy Lâm Minh giống như một ông vua của một đế quốc phong kiến.
Chỉ cần nhúc nhích một ngón tay thôi đã có thể quyết định được số mạng của một người rồi.
Để ý tới ánh mắt của cô, Lâm Minh đặt bút xuống, cười với cô: “Bây giờ mới nhận ra chồng của mình lại đẹp trai thế này sao?”
Lê Nhược Vũ lặng lẽ đưa mắt về, nhìn ra ngoài cửa Lâm Minh đặt tay của Lê Nhược Vũ đặt lên người mình văn kiện qua một bên, nắm lấy tay Anh muốn ôm lấy cô nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại di động quấy nhiễu.
Là điện thoại của Lê Nhược Vũ reo.
Tay của anh đang dừng lại giữa không trung lặng lẽ đưa về.
Cũng không biết người nào đáng ghét thế, đúng lúc này lại gọi điện thoại tới.
Lúc ở nước ngoài, Lê Nhược Vũ luôn ép buộc không được phép mở điện thoại, nói cái gì mà hưởng thụ thế giới hai người.
Mặc dù có vẻ như không hưởng thụ được thế giới hai người, nhưng thực sự không mở điện thoại di động.
Lúc mới xuống máy bay cô mới mở điện thoại di động lên, không nghĩ tới đã nhận được cuộc gọi nhanh tới vậy.
Lê Nhã Tuyết tức giận nói: “Chị, mấy ngày nay chị đi đâu mà em gọi điện mấy cuộc điện thoại cũng không gọi được cho chị, bố cũng đẩy hết bực tức lên người em, sao chị lại tắt máy?”
“Chị đi nước Pháp mấy ngày.”
“Chị chạy tới nước Pháp làm gì? Người trong nhà đã vội muốn chết rồi, chị lại không thèm nói một tiếng mà chạy ra ngoài chơi.“ Lê Nhã Tuyết bất mãn nói.
Lê Nhược Vũ sớm đã quen cái giọng điệu này của em gái, cũng không phản ứng gì: “Sao thế Nhã Tuyết, có chuyện gì không?”
“Bố gọi chị về nhà ăn cơm.” Thật ra trong lòng Lê Nhã Tuyết cũng muốn hỏi có thể đưa anh rể về cùng hay không.
Nhưng vừa nghĩ tới lời bố dặn nên biết mà không hỏi nữa.
Hơn nữa chuyện hư hỏng của chị cô ấy cũng đã thấy trên mạng rồi, quả thật cô ấy cũng không còn mặt mũi mà chủ động hỏi chuyện của anh rể nữa.
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
“Chị vừa ra viện không được mấy ngày thì bố đã bảo em gọi điện thoại kêu chị về, thế nhưng gọi thế nào cũng không gọi được. Em không tìm được chị, bố lại thúc giục em. Hôm nay vất vả lắm mới có thể liên lạc với chị được, tối nay chị tiện thể về nhà ăn cơm tối đi, cũng tránh để ông bố già của chúng ta phải lải nhải bên tai em, đến nỗi muốn chai lỗ tai luôn rồi.”
Lê Nhược Vũ khựng lại, hỏi cô ấy: “Bố gọi chị về ăn cơm?”
“Đúng vậy.”
Từ đó đến giờ, Lê Hải Thiên sẽ không chủ động tìm cô, trừ phi chuyện có liên quan đến Lâm Minh, lần này lại vì sao tự dưng tìm cô?
“Chỉ kêu mình chị sao?”
“Đúng vậy” Lê Nhã Tuyết không khách khí nói, hiện tại người nhà họ Lê làm gì có còn mặt mũi gặp Lâm Minh.