Chương
“Cho dù không phải ruột thịt, nhưng nuôi nấng nhiều năm như vậy cũng phải có tình cảm, có phải tôi sinh ra hay không đều không quan trọng, Nhược Vũ chính là con gái tôi, con gái ngoan hiếu thảo của tôi.”
Đây là lần đầu tiên bà Lâm vặt lại ông ta, Lê Hải Thiên tức chết: “Bà đã thích con gái bà như vậy thì đi theo ở chung với nó đi cho xong, đừng ở nhà họ Lê nữa!”
cách bà Lê vốn nhẹ nhàng, bị Lê Hải Thiên mắng như vậy, rơi nước mắt không nói nữa.
Vốn dĩ Lê Nhã Tuyết nghe xong điện thoại thì đi mất, loáng thoáng nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau, nhưng không nghe rõ ràng, vì vậy lại từ ngoài cửa đi vào.
Đôi đồng tử của cô ấy liếc qua liếc lại, sáp lại cạnh Viên Vũ, tò mò hỏi: “Mẹ, lời mẹ vừa nói với bố là sao, chị không phải là con của bố mẹ ạ?”
Sắc mặt Viên Vũ sầm xuống, vẫn chưa biết trả lời sao cho ổn, Lê Hải Thiên đã tức giận ngùn ngụt quát “Người lớn đang nói chuyện mắc gì tới con, bố và mẹ đều thiên vị con thì con nghỉ ngờ chị không phải con của bố mẹ? Bỏ mấy cái ý nghĩ bậy bạ ra khỏi đầu đi! Còn nói mấy câu nhảm nhí này, bố sẽ dẫn con đi bệnh viện khám não.”
“Bố nạt con làm gì, còn không phải do hai người nói sao.” Lê Nhã Tuyết càu nhàu.
Ông Lê lạnh mặt, chỉ ra cửa: “Nhã Tuyết, con ra ngoài đi, bố có lời muốn nói với mẹ.”
“Dạ”
Lê Nhã Tuyết vừa bị la mấy câu, bây giờ cũng không muốn nhìn mặt bố, uất ức rời đi.
Lê Hải Thiên thấy Lê Nhã Tuyết đi xa, tự mình đóng cửa lại.
Ông ta hạ thấp giọng nói với Viên Vũ: “Lúc chúng ta mang Nhược Vũ từ cô nhỉ viện về, dây chuyền trên người nó đâu?”
“Trên người Nhược Vũ, từ lúc phát hiện mang thai Nhã Tuyết, tôi đã đưa sợi dây cho Nhược Vũ rồi.”
“Bà đúng là, cũng không nói với tôi chuyện này!”
“Lúc đầu, vì cho rằng tôi không thể sinh con, nên chúng ta mới mang Nhược Vũ từ cô nhi viện về nuôi.
Lúc đó chúng ta đã giao kèo, suốt đời cũng không nói cho nó biết rằng nó không phải con ruột của chúng ta.
Vì vậy, tôi mới luôn giấu kỹ sợi dây chuyền. Nhưng từ sau khi tôi mang thai Nhã Tuyết, ông có từng quan tâm đến Nhược Vũ không? Thậm chí ông còn từng nảy sinh ý định đưa nó về lại cô nhỉ viện, ông đừng cho rằng tôi không biết.”
Viên Vũ vừa nói vừa lau nước mắt: “Thời điểm đó, tôi đã đưa dây chuyển cho Nhược Vũ rồi. Đồ của con nó, tất nhiên phải trả lại cho nó.”
Lúc Lê Nhược Vũ bị gửi vào cô nhi viện, trên người đã có sợi dây này.
Nếu đủ may mắn, cô có thể nhờ vào sợi dây tìm lại được bố mẹ ruột.
“Sao bà lại đưa đồ cho nó?”
Lẽ nào Lê Nhược Vũ đã sớm biết, bản thân không phải con nhà họ Lê?
Hèn gì cô dám ngang ngạnh chọc tức Lâm Minh, xem thường cuộc hôn nhân này, không thèm quan tâm nhà họ Lê, thậm chí mặc kệ thể diện nhà họ Lê, làm ra chuyện bê bối với Hạ Đông Quân, thì ra là vì cô đã sớm biết thân phận của mình!
Lê Hải Thiên tức đỏ mặt, thậm chí còn giơ tay định tát Viên Vũ.
Viên Vũ nói: “Ông yên tâm, tôi không ngốc như vậy, tôi sẽ không sơ suất để Nhược Vũ biết được, nó là trẻ mồ côi, tôi cũng không nỡ nói ra. Từ nhỏ tôi đã nói với Nhược Vũ, sợi dây chuyển đó là đồ đính ước của chúng ta lúc trẻ. Bởi vì nó là cục cưng đầu lòng của chúng ta, nên tôi mới đưa sợi dây này cho nó.