Chương
Anh ôm cô vào phòng ngủ, cô vẫn không hẻ răng nói nửa lời.
“Không tin à?“ Lâm Minh đặt thân thể mềm mại của cô lên giường rồi đẩy cô đến dưới thân mình: “Vậy để tôi chứng minh cho cô thấy.”
Đôi môi anh chạm vào bên má của cô, dùng răng cắn nút áo của cô, giúp cô cởi ra.
Lê Nhược Vũ ôm má anh, ngăn anh tiếp tục.
Một bên tay anh bắt lấy hai cái tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay, tay còn lại cởi quần áo của cô.
Quần áo bên ngoài đã cời ra, từng món từng món rơi xuống đất.
Trên người anh không mảy may còn sót lại thứ gì, cô cũng vậy.
Không biết là vì lạnh hay vì bất an mà giọng nói của Lê Nhược Vũ có hơi run rẩy: “Lâm Minh, anh bỏ tôi ra trước đi.”
Đã sớm xảy ra quan hệ với cô không dưới một lần nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh cưỡi trên thân thể cô, còn có thể lướt mắt hết khắp mọi ngõ ngách trên người cô.
Thậm chí, tay cô vẫn đang bị anh giữ chặt, muốn động đậy cũng không được.
“Thả em ra thì không có cách nào có thể chứng mỉnh cho em thấy được rồi. Lê Nhược Vũ, em không tin tôi nhưng tôi lại gấp gáp muốn có được sự tin tưởng của em.” Khi anh nói những lòi này có vài phần ấm ức.
Ánh đèn vàng ấm áp rơi lên thân thể anh như tô điểm thêm cho anh.
“Rốt cuộc anh muốn chứng minh cái gì?”
“Chứng minh đối với em, anh không mắc bệnh sạch sẽ. Anh có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của em Lê Nhược Vũ đã thấp thoáng nhận ra anh muốn làm gì, ánh mắt cô lay động: “Tôi tin anh, anh buông tôi ra trước đi.”
Nhưng anh lại lắc đầu: “Tôi buông em ra thì em sẽ không cách nào tin tưởng tôi được. Lê Nhược Vũ, em nhìn tôi đi, tôi làm cho em xem.”
“Không muốn!”
“Nhưng tôi muốn!”Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Nói dứt lời, anh cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống thật sâu, dán vào người cô.
Giây phút khi đôi môi mỏng mềm mại của anh tiếp xúc với thân thể của cô, cô hoảng sợ thét lên: “Lâm Minh!”
“Tôi thích em gọi tên tôi như vậy.” Anh vừa liếm lại vừa hèn mọn lấy lòng thân thể cô, cũng là trêu chọc cả trái tim cô.
Phòng tuyến trong lòng Lê Nhược Vũ sụp đổ một cách triệt để. Cô lấy gối nằm che kín mặt mình, giọng nói ấp a ấp úng truyền ra: “Lâm Minh, anh xấu xa quá rồi.”
Anh luôn biết phải làm như thế nào để khiến cô đầu hàng, hết lần này đến lần khác khiến cô không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.
Dù anh đã từng làm tổn thương mình một cách sâu sắc đến vậy nhưng cô vẫn dằn lòng không nỗi mà lại một lần nữa nhảy xuống cái hố sâu thăm thẳm này.
“Lâm Minh, Lâm Minh, Lâm Minh….”
Cô nắm thật chặt cái gối nằm, gọi tên anh hết lần này đến lần khác.
Anh có thể nghe ra được sự rung động của cô, cũng có thể cảm nhận được từng nét biến hoá nhỏ nhất trong giọng điệu của cô.