Chương
Cô cố ý nói: “Hình như tôi chưa đồng ý điều gì cả”
Anh nói: “Em muốn thân mật một chút. Tôi cũng đã hôn rồi, hàng đã bán thì không được đổi trả. Nếu em hối hận thì tôi cũng không cho phép quay đầu.”
Lê Nhược Vũ đỏ bừng cả mặt.
Đi ra từ trang viên Lệ Thủy, nụ cười vui vẻ hoạt bát của Hà Duy Hùng giống như một cái mặt nạ đã bị ai đó tháo xuống. Anh lại giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trên đường về nhà, anh ta cũng không để cho Lê Minh Nguyệt lái xe mà tự mình ngồi vào ghế của người cầm lái. Còn Lê Minh/Nguyệt thì chui vào ghế phụ.
Lê Minh Nguyệt vốn đang rất bực mình đã không.
kịp giờ đi làm thêm thì thôi, lại còn bị Hà Duy Hùng từ chối mất một bữa cơm ngon của cô ấy, đúng là thiệt thời quá lớn cho cô mà.
Nhìn thấy con đường đang ởi có vẻ hơi xa lạ, cô ấy không nhịn được mà lên tiếng hỏi một câu: “Này, anh đang lái xe đi đâu vậy?”
Hà Duy Hùng im lặng nhìn cô ấy: “Đến ngã tư đường phía trước, tôi sẽ thả cô xuống xe.”
Lê Minh Nguyệt dè đặt hỏi: “Anh bị làm sao vậy, nhìn anh có hơi lạ lùng đó.”
Anh ta nhướng mày không kiên nhẫn và nói: “Tôi thì có thể làm sao được, tôi bình thường không sao cả.
Không phải cô nói buổi chiều còn phải làm việc bán thời gian sao, tranh thủ thời gian đi làm đi chứ.”
“Đã muộn từ lâu rồi, dù cho bây giờ tôi có muốn đi cũng không thể đi được nữa.”
“Vậy thì tới ngã tư phía trước cô xuống xe đi. Cô muốn tới nơi nào thì tới nơi đó.”
“Nơi này rộng lớn như vậy sao tôi có thể bắt taxi được, tôi không xuống xe đâu” Lê Minh Nguyệt cũng đang tức giận. Rõ ràng là anh ta cưỡng ép lôi kéo bảo mình làm tài xế, vậy mà bây giờ lại xem cô giống như là rác, muốn vứt chỗ nào thì vứt.
Hà Duy Hùng tức giận hỏi ngược lại: “Tôi đi tìm bạn gái cũ đấy, cô cũng muốn đi theo sao?”
Lê Minh Nguyệt không nói nên lời.
“Hà Duy Hùng này, anh bị sao mà tự nhiên lại trở nên căng thẳng như vậy chứ?”
“Tôi đang thấy phiền” Anh ta giơ tay ấn ấn giữa hai đầu lông mày, nói tiếp: “Tới phía trước thì cô xuống xe đi. Tôi không có nói giỡn với cô đâu, tôi thật sự muốn đi tìm bạn gái cũ”
Trong lòng anh ta rất là loạn, anh muốn biết rõ ràng rốt cuộc suy nghĩ của mình là như thế nào.
Vì sao lúc nãy vừa thấy Lê Nhược Vũ, anh lại có chút không thể kiểm chế được cảm xúc của chính mình.
Từ trước đến nay bên cạnh anh ta có rất nhiều người phụ nữ, nhưng chưa từng xảy ra tình huống như vậy bao giờ.
Quan trọng nhất là Lê Nhược Vũ đã kết hôn rồi, cô ấy còn là vợ của Lâm Minh nữa.
Lê Minh Nguyệt nhìn bộ dạng này của anh ta, khựng lại một chút mới do dự mở miệng nói: “Hà Duy Hùng, không phải là anh thích Nhược Vũ đấy chứ?”
Hà Duy Hùng giống như là bị đâm trúng chỗ hiểmtrong tim, anh ta thẹn quá hóa mắng “Đừng có nói vớ vẩn!”
Ban đầu chỉ là muốn thử thôi, nhưng nhìn thấy phản-ứng dữ dội của anh ta-như vậy, càng làm cho Lê Minh Nguyệt có thể dám chắc tâm tư của anh ta: “Hà Duy Hùng, vừa rồi anh ở trước mặt Nhược Vũ cố ý thừa nhận điều đó. Chính là là muốn cẩn thận che dấu tình cảm của mình đối với cô ấy” Nhược Vũ hiểu lầm giữa hai người bọn họ có gì mờ ám. Tuy anh ta không có thừa nhận nhưng gần như anh ta đã hùa theo, và ngắm đồng ý với lời nói của Nhược Vũ.