Chương
Hôm nay Lâm Minh từ công ty về nhà sớm, vốn dĩ anh định tạo bất ngờ cho cô, nhưng sau khi anh về đến nhà lại phát hiện ra Lê Nhược Vũ không ở nhà.
Anh tìm khắp quanh nhà, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Đến lúc ấy anh mới gửi một tin nhắn sang cho cô, để hỏi xem cô đi đâu.
Khi Lê Nhược Vũ trả lời tin nhắn, anh mới biết cô đi gặp Hạ Tư Duệ hại người ăn tối xong mới về nhà.
Bên phía nhà họ Hạ, anh đã thông báo trước, đừng nói những lời không nên nói rồi.
Có lẽ Hạ Đông Quân đã từng nói với Hạ Tư Duệ, có lẽ bản thân Hạ Tư Duệ cũng biết cân nhắc điều gì nên nói điều gì không nên nói, sẽ không nói linh tỉnh về chuyện video trước mặt cô.
Lâm Minh ngồi trên ghế sô pha, anh giật cavat ra khiến cổ áo có chút xộc xệch.
Bỗng nhiên hai mắt anh bị người khác bịn kín, ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc truyền đến, Lâm Minh kéo tay của cô xuống, đặt lên môi hôn một cái: “Nhóc lừa gạt, không phải em nói mình đi gặp Hạ Tư Duệ sao? Dám lừa anh hả.”
Anh dùng sức kéo người nọ ngồi lên chân mình, lúc ấy anh mới nhận ra cô ta căn bản không phải Lê Nhược Vũ.
Người đó là —— Lê Nhã Tuyết, cô ta đang mặc áo ngủ của Lê Nhược Vũ, dùng nước hoa của Lê Nhược Vũ.
Anh tức giận đẩy cô ta ngã xuống đất.
Lê Nhã Tuyết không phòng bị chút nào, nên bị đẩy ngã ngồi xuống đất, thiếu chút nữa thì đầu cô ta đập vào bàn uống nước.
Trong mắt anh hiện lên vẻ chán ghét, lại nghĩ đến mình vừa mới hôn tay cô ta, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn nôn: “Ai cho cô mặc bộ quần áo này hả?”
“Em không mang theo quần áo ngủ, nên đã tự mình chọn một bộ trong tủ.”
“Cút ra ngoài!”
“Anh tức giận như vậy làm gì, chẳng qua em chỉ đùa một chút mà thôi.”
Vừa rồi còn hôn tay mình, bây giờ đã trở mặt, đàn ông đúng là loại động vật vô sỉ nhất trên thế giới này.
Có- điều cũng không sao cả, ai bảo anh là Lâm Minh chứ: Lê Nhã Tuyết yêu kiểu ngồi co người dưới đất, cũng không có ý định đứng dậy, dường như đang chờ Lâm Minh đến đỡ cô ta.
Dáng vẻ giả vờ đáng yêu kia thật sự khiến cho người ta phải buồn nôn, thậm chí ngay cả việc nhìn cô ta thôi Lâm Minh cũng cảm thấy bẩn cả mắt mình: “Cút.”
Lê Nhã Tuyết không nhúc nhích, hình như đang xem xét vẻ mặt này của anh có phải đang nói nghiêm túc hay không.
Lâm Minh nói bằng giọng vô cùng phiền chán: “Tôi không muốn phải nói đến lần thứ ba, hoặc là cút về phòng, hoặc là cút ra khỏi ngôi nhà này.”
Cô ta đã xem xét xong, đúng là anh đang rất nghiêm túc.
Lê Nhã Tuyết thức thời bò dậy khỏi mặt đất, rồi chậm rì rì đi về phía phòng mình.
Khóe môi cô ta khẽ cong lên một cái, còn lâu cô ta mới tin Lâm Minh thật sự bảo mình cút.
Tuy rằng khuôn mặt cô ta không xinh đẹp bằng chị mình, nhưng cô ta trẻ tuổi hơn, dáng người cũng.
không kém, một người đàn ông tĩnh lực tràn đầy sao có thể thật lòng bảo cô cút đi được chứ: Đơn giản là không muốn bị mất thể diện thôi, nếu không thì anh cũng sẽ không hôn tay mình, còn ôm mình lên đùi anh nữa.