Chương
Lâm Minh bị trêu chọc, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, anh ôm cô lật người, đặt cô ở dưới thân mình.
Cánh tay không bị thương kia nhẹ nhàng vén sợi tóc của cô ra sau lưng, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh của cô, mang theo từng luồng điện tê dại.
Đôi mắt của cô đen như mực, rõ ràng ghi rõ lời từ chối.
Lâm Minh cũng không ngủ được, anh ôm chặt người phụ nữ vào lòng.
“Anh biết em đề ý cái gì, thật sự anh với Lê Nhã Tuyết không có gì, anh thề.
Giọng nói nam tính trầm thấp truyền vào tai của cô, thổi lỗ tai cô hơi ngứa, ngứa đến cả trong lòng.
Lông mi của cô run rẩy.
“Trước đây anh hồ đồ nhưng cũng không đến mức bụng đói ăn quàng. Con nhóc Lê Nhã Tuyết kia tâm tư khó lường, anh không cần thiết phải động vào cô ta, anh cũng thấy cô ta chướng mắt.
“Vậy ý của anh là nếu như là người khác thì có khả năng?” Lê Nhược Vũ từ trong lòng anh tìm được khe hỡ.
“Đừng xuyên tạc lời nói của anh, em biết ý anh muốn nói là gì mà. Nếu em có nghỉ ngờ gì về những chuyện như thế này thì em có thể trực tiếp hỏi anh, không cần thiết phải nghe người khác nói linh tỉnh”
Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, do dự không biết có nên nói chuyện ảnh chụp với anh hay không.
Thế nhưng chính cô cũng sợ nghe được đáp án khẳng định.
Cô hơi sợ hãi nên dứt khoát giấu ở trong lòng, hy vọng sự thật trong sạch giống như Lâm Minh nói.
Cô hơi nghiêng đầu tựa vào khuỷu tay của anh.
Lâm Minh hiểu rõ như vậy chính là không sao rồi.
Anh hôn một cái lên trán của cô, trong lòng lại càng thêm xác định những chuyện như thế này nếu còn xảy ra thêm một lần nữa thì cho dù Lê Nhược Vũ cầu xin sự thương tình anh cũng sẽ không tiếp tục bỏ qua cho nhà họ Lê.
Tuyệt đối sẽ không.
Nhà họ Lê thật đúng là một ổ sâu bọ thối nát, ngoại trừ Lê Nhược Vũ thì mỗi một người nhà họ Lê đều khiến người ta buồn nôn muốn chết…
Sáng sớm hôm sau, Lâm Minh đang ăn bữa sáng do Lê Nhược Vũ làm.
Anh uống một ngụm sữa bò sau đó đặt cô ở trên bổn rửa hôn sâu, hôn xong vẫn không quên đùa nghịch lưu manh: “Uống ngon không? Sữa bò của anh ngon hơn hay là sữa bò đi mua về ngon hơn?”
Lê Nhược Vũ thường anh một cái liếc mắt: “Anh có muốn tự mình nếm thừ hay không?”
Nụ cười của Lâm Minh càng sâu hơn, anh đang chuẩn bị nói gì đó thì bệnh viện gọi điện thoại tới.
Viện trường run rẩy, tiếng nói cũng lay động: “Tổng… tổng giám đốc Lâm, anh có thể đến bệnh viện một chuyến được không?”
Lâm Minh thu lại khuôn mặt tưới cười, lãnh đạm hỏi: “Xây ra chuyện gì?”
Viện trường lau mồ hôi lạnh: “Báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước của bà Lâm bị cầm nhầm”
Trong lòng Lâm Minh căng thẳng: “Tôi đến ngay”
Lê Nhược Vũ nhìn sắc mặt của anh không tốt lắm, đi lên trước mặt anh hỏi: “Xây ra chuyện gï?”
“Không có chuyện gì, em đừng nghĩ lung tung, anh đi ra ngoài môt chuyến.”
Lâm Minh vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện.
Viện trường và Chủ nhiệm Phụ khoa đều đang chờ phòng họp. Thấy anh đã đến, họ lập tức mời anh trà nóng: “Tổng giám đốc Lâm, anh ngồi trước đi ạ.”