Chương
Hạ Đông Quân trong mắt phiển muộn, “Nhưng cái mà em muốn không phải những thứ này.”
“Nhưng mà, mọi thứ đều đã qua hết rồi, anh Đông Quân, đều đã qua tôi.”
Đã qua ba năm, cô buông bỏ tất cả.
Lê Nhược Vũ cười nhạt vạch rõ giới hạn với hắn, xiết lại quần áo đi ra.”Cám ơn áo khoác của anh, tôi đi thay quần áo.” Cô muốn xóa hết dấu vế trước mặt mọi người, để cho tên thần kinh Lâm Minh không gây phiền hà cho cô, ai biết hắn nhìn thấy sẽ nổi khùng lên kiểu gì.
Hạ Đông Quân sững người tại chỗ.
Không muốn thấy cô càng đi càng xa, liền bước nhanh về phía trước, ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Hắn chôn đầu vào hõm cổ cô, hơi thở nam tính nóng rực phả lên toàn thân cô, làm cô muốn nghẹt thở, hắn thấp giọng gọi tên cô liên tục: “Nhược Vũ, Nhược Vũ… Anh muốn bảo vệ em.
Lê Nhược Vũ vốn cho rằng bản thân mình đủ kiên cường, đủ lạnh lùng quyết tuyệt.
Nhưng mà, sau khi trải qua việc bị Lưu Ly làm nhục vừa rồi, thân nhiệt ấm áp dịu dàng của Hạ Đông Quân một lần nữa khiến trái tim cô run rẩy. Cô thậm chí còn suy nghĩ, nếu như ban đầu không phải số phận đưa đầy bị Lâm Minh say rượu tàn bạo lôi vào phòng bao, thì có phải bây giờ cô đã có thể cùng với Hạ Đông Quân sống một sống êm đềm hạnh phúc hay không.
Cũng không cần phải lo lắng chồng mình ra ngoài phong lưu ong bướm với người đàn bà khác, không phải bị tình nhân của chồng tìm đến tận cửa ghen ngược, diễu võ dương oai…
Nhưng mà, tất cả chỉ là nếu như.
Trên thế giới này, không có cái gì gọi là nếu như, cô đã đăng ký kết hôn với Lâm Minh được ba năm, đây chính là sự thật.
Bởi vì sự vô sỉ của Lâm Minh, mới có chuyện hôm nay Lưu Ly đến tìm cô gây rắc rối. Cô không thể để bản thân biến thành loại người để chính mình khinh bỉ như vậy, Lê Nhược Vũ hít sâu vào một hơi, dần dần bình tĩnh lại.
Hai tay bám vào vòng tay đang ôm chặt ngang eo mình của Hạ Đông Quân, muốn đầy hắn ra. Nhưng sức mạnh của một người đàn ông không phải nhỏ, cô không thể nào đầy ra nồi.
Sau khi Lâm Minh chuốc rượu cho Diệp Sâm Lâm say mèm, hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của Lê Nhược Vũ đâu cả, lần đầu tiên trong đời hắncảm thấy khó lòng khống chế bản thân, muốn bất cứ lúc nào cũng phải nhìn thấy cô ngoan ngoãn ở bên cạnh mình.
Đêm nay cô lộng lẫy động lòng người như vậy, biết bao cặp mắt như lang như hổ hau háu nhìn chòng chọc cô, chi cần tưởng tượng đến đó, Lâm Minh đã không thể chịu đựng nổi.
Không bắt người phụ nữ trói chặt vào người thì thật không yên tâm được.
Khuôn mặt hắn lạnh tanh, liền sải bước đi tìm, không ngờ rốt cuộc lại nhìn thấy cô khoác y phục của một người đàn ông khác, lại còn bị hắn ôm chặt vào lòng.
Cằm của người này còn dụi vào hõm vai cô một cách thân mật, hai tay vòng qua ôm lấyeo cô, mà tay của cô…tay của cô lại đang đặt lên mu bàn tay của hắn!
Lê! Nhược! Vũ!
Chung quanh không ít người qua lại nhìn ngó, nhưng cô tựa hồ không hề để ý, cứ thế vững vàng tựa vào vòng ôm của người đàn ông nọ.
Tiếng bàn tán xì xào chợt vọng vào tai.
“Người này là ai vậy? Gan cũng to quá nhỉ, ngay cả người phụ nữ của chủ tịch Lâm Minh cũng dám ôm. Cho dù Lâm Minh không yêu Lê Nhược Vũ đi chăng nữa, cô dù sao vẫn là vợ của hắn cơ mà.”