Chương 836 “Được được được” Trong lòng của Lê Nhược Vũ đều là cảm giác áy náy, cô cũng không quan tâm bọn họ đã nói gì, cô không thể nhịn được bọn họ làm nũng với cô bằng vẻ mặt đáng thương đó nên đã đồng ý cả: “Cha cũng đi.” Lâm Minh ngây ra rồi, anh không nói gì. Hai con ranh con này là đang tạo thêm cơ hội cho anh đấy à? Lê Nhược Vũ nhìn thấy hai đứa bé nhìn nhau và cười một cái, sau đó lại đưa tay lên làm một động tác “yeah”, sau đó cô lại lén lút ngắn nhìn Lâm Minh liền hiểu ra mọi chuyện rồi Quả thật là con của Lâm Minh… đồ ranh con, bụng dạ đen ý chang như Lâm Minh. Khi nhìn thấy ba mẹ đã cãi nhau rồi liền cố tình tạo thêm cơ hội cho bọn họ, đầu của Lê Nhược Vũ như chợt xuất hiện thêm ba vạch đen. Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì bất kỳ đứa bé nào cũng muốn có được một gia đình hoàn chỉnh, muốn cha mẹ luôn yêu thương nhau. Dù sao đi chăng nữa, Tiểu Cảnh với lại Hòa Phong chỉ là hai đứa trẻ, đó cũng chỉ là ước nguyện nhỏ nhoi của bọn họ mà thôi. Nhưng Lâm Minh vẫn còn giận cô… lỡ như Lâm Minh không chịu đi thì sao? Lê Nhược Vũ quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt do thánh của Lâm Minh. Lâm Minh gật đầu: “Viện trưởng, tôi tin vào năng lực của ông, cũng không muốn quý viện phải, chỉ là người tôi muốn, ông đã tìm thấy chưa?” “Chuyện này..” Người đàn ông đó nhíu mày, trông dáng vẻ khó xử: “Tôi đã gọi mấy bác sĩ và y †a mấy hôm đó chăm sóc bà Lâm rồi, họ đang ở cửa, có điều dường như không phải là người mà Lâm tổng cần tìm” “Tự tôi đi xem” Lâm Minh ánh mắt u ám, quét mắt qua người đàn ông đó một cái, khí thế trên người Lâm Minh rất lớn, chỉ một ánh mắt đã khiến người đàn ông nọ hoảng loạn. Lu năm nào cũng tài trợ không ít cho bệnh viện này, huống hồ chỉ là một y tá nhỏ nhoi, kể cá ông ta có cái gan đó, thì cũng không vì một y tá mà đắc tội với Lâm Minh, ông ta cũng không ngu, nếu không sao có thể làm được chức viện trưởng? Lê Nhược Vũ hình như hiểu ra được điều gì, an ủi Tiểu Cảnh và Hoà Phong mấy câu, để bà Trương trông coi hai đứa trẻ rồi đuổi theo Lâm Minh, đi ra khỏi phòng bệnh Cô cũng muốn biết người đó rốt cuộc là ai, hết lần này đến lần khác muốn cô rời đi, nảm bắt tất cả cơ hội đế chia rẽ quan hệ của họ. Ngoài cửa, một đoàn y tá và bác sĩ đang đứng, thì thầm với nhau: “Hiếm có dịp viện trưởng đến một làn, sao lại đột nhiên gọi tên mấy người chúng ta đến đây?” “Hình như là tống tài của tập đoàn Lâm Thị đền đây rồi, không biết là xảy ra chuyện gì, khiến viện trưởng Từ tức giận vô cùng” “Tức giân sao? Vậy chúng ta có phải sắp thê thám rồi? Gần đây tôi có làm chuyện gì đâu?” “Khu” Viện trưởng Từ ho một tiếng, bốn bề lập tức yên lặng: “Lâm tổng, họ đều ở đây” Bác sĩ và y tá đều là phụ nữ, Lâm Minh đương nhiên sẽ không để đàn ông đến gặp Lê Nhược Vũ, dù cho là bác sĩ cũng không được. Cảnh tượng này thật giống như hoàng đế hồi xưa tuyển chọn tú nữ vậy. Ánh mắt của Lâm Minh quét qua những người nọ một lượt, cười lạnh nhạt, đến Lê Nhược Vũ đứng bên cạnh anh cũng hơi ngẩn người ra, Lâm Minh tức giận thật rồi “Đây chính là lời giải thích của ông cho tôi sao?” Viện trưởng Từ sốt ruột, vội vàng giải thích nói: “Lâm tổng, tôi sao lại lửa anh được! Nhưng toàn bộ người đều ở đây hết rồi!” Lê Nhược Vũ cũng nhìn lướt qua toàn bộ một lần, quả thực, những người này đều rất quen mắt, có điều không phải là người y tá đưa miếng giấy đó cho cô, người y tá đó chỉ từng đến một lần, bị Lâm Minh doạ giật nảy mình, cô cũng nghiêm túc mà nhìn người y tá đó thêm vài cái “Viện trưởng Từ, ý của ông là tôi mù rồi à? Không nhìn ra được?”