Chương
Lê Nhược Vũ không thể không thừa nhận, người chồng này của cô có một khuôn mặt đẹp trai đến mức có thể mê hoặc tâm trí người ta. Hơn nữa, bên trong phòng tắm còn có hơi nước bao phủ khắp không khí, khiến cho cơ thể của anh như ẩn như hiện dưới ánh mắt của cô.
“Lâm, Lâm Minh…”
“Lê Nhược Vũ, Hà Đông Quân từng chạm vào cô sao?” Lúc này, ngón tay thon dài của Lâm Minh lướt nhẹ trên chiếc cổ trắng mịn trơn bóng của Lê Nhược Vũ, sau đó từ từ di chuyển về phía ngực, rồi nhẹ nhàng ma sát. Động tác của anh rất chậm rãi cũng rất nhẹ nhàng, thể hiện sự dịu dàng tuyệt đối, giọng nói cũng rất mềm mỏng, êm dịu đến mức khiến cho cô hoảng sợ.
Lê Nhược Vũ có loại cảm giác mình giống như một loại động vậtt cỡ lớn và đang bị tên thợ săn tính toán trong lượng, tên thợ săn đó tỉ mỉ nhìn cô, muốn nhìn xem trên người cô có miếng thịt nào mềm mại để có thể gặm luôn.
“Không có, không có không có, cho đến tận bây giờ anh ấy đều chưa chạm từng chạm vào.” Lê Nhược Vũ biết rất rõ, người đàn ông để ý nhất chính là cơ thể của cô gái đó có trong sạch hay không, đây là một loại ham muốn sở hữu bản năng của giống đực. Về điểm nào, cô nhất quyết không thể để anh hiểu lầm được.
“Vậy sao, vậy thì tôi hi vọng, sau này cũng sẽ không.” Lâm Minh chậm rãi nói tiếp: “Tốt nhất cô nên cắt đứt sạch sẽ tất cả quan hệ với những người không liên quan kia đi. Lần sau mà còn xảy ra chuyện như vậy nữa, thì tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như lần này đâu.”
Anh có thể vì cuộc hôn nhân này mà cho công ty Lê Gia có cơ hội kinh doanh tiếp, nhưng anh cũng có thể phá hủy một Lê Gia rách nát đó bất cứ lúc nào.
Hơi thở ấm áp của Lâm Minh phả lên cổ Hạ Nhược Vũ. Sau khi nói xong, trên mặt anh đột nhiên hiện ra một nụ cười.
Nụ cười này tràn đầy tình cảm, hết sức dịu dàng và nhã nhặn. Nụ cười đó đẹp và thuần khiết giống như hoa sen ở trong đầm lầy, yên tĩnh tỏa ra sự thanh khiết của nó trog bùn lầy.
“Cô nên cắt đứt sạch sẽ quan hệ với Hà Đông Quân ngay lập tức, sự kiên nhân của tôi chỉ có một lần.”
Trong lời nói này tràn đầy uy hiếp, mà mặt bên ngoài cũng tràn đầy uy hiếp.
Lê Nhược Vũ khóc không ra nước mắt, bởi vì anh đã chuẩn vì sẵn súng ống vũ khí chĩa vào đầu cô, bày sẵn thế trận để chờ cô, nên cô làm gì dám ho he gì, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu không thì cô có thể làm gì?
Chỉ cần cô nghĩ đến việc anh muốn làm loại chuyện đó với mình ở trong bồn tắm với dòng nước ấm áp, là cô đã sợ đến mức run lầy bẩy rồi.
Nói thật, mấy lần trước cô xảy ra quan hệ với anh đều là lúc đã tắt đến, ở trong bóng tối, cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì ngoài gương mặt của anh. Thế nhưng mà, nếu như bây giờ Lê Nhược Vũ cô thật sự phải xảy ra quan hệ với người đàn ông này ở trong tình huống như thế này, cô cảm thấy bản thân mình nhất định sẽ sụy đổ xử mãi.
Vì thế, Lê Nhược Vũ vội vội vàng vàng gật đầu, cô chỉ lo nếu mình chậm chạm không chịu trả lời thì Lâm Minh sẽ làm chuyện khác mất.
Lê Nhược Vũ vừa mới gật đầu xong, thì trên người đột nhiên mát lạnh. Lâm Minh bất ngờ lùi người lại, rời khỏi cơ thể cô, hai chân anh nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm, động tác nhẹ nhàng linh hoạt, thậm chí tóc còn không rối chút nào. Anh vươn tay cầm lấy áo choàng tắm ở trên giá, sau đó mặc lên người một cách cực kỳ ưu nhã: “Cô cứ từ từ tắm, tôi còn có việc vẫn chưa làm xong.”
“Cứ, cứ như vậy sao…” Anh lại dễ đang buông tha cho cô như vậy sao?
Lê Nhược Vũ chớp chớp mắt, biểu cảm cực kỳ nghi ngờ, khoan dung rộng lượng không phải là phong cách làm việc của anh. Tính toán chỉ li, thích giảng lý lẽ mới là Lâm Minh.
“Đương nhiên là không.”
Cái giả phải trả cho việc chọc tức Lâm Minh là rất lớn, nhưng sự đánh đổi lần này còn khó khăn hơn so với trong sự tưởng tượng của cô.