Chương 899 Hạ Tư Duệ đột nhiên đứng lên, trên mặt mang theo ý cười: “Đi gặp con gái nhà họ Trần sao?” “Tư Duệ, đây không phải chuyện cô nên bận tâm” Hạ Đông Quân cố ý đè giọng, đặt nặng hơn, anh ấy không muốn giải thích với Hạ Tư Duệ, anh ấy không muốn để cô ta có chút xíu ảo tường cùng hy vọng nào. Hạ Tư Duệ nghĩ đến Hạ Đông Quân ngầm thừa nhận, mím chặt môi, nụ cười trên mặt càng, lạnh lùng, nhưng cô ta vấn cười: “Đúng là rất có duyên.” Hạ Đông Quân gật đầu: “Nếu ở nhà không có việc gì làm thì ra ngoài giao lưu kết bạn, đi mua sắm và uống trà, đừng chỉ ở nhà nhàn rỗi rồi nghĩ ngợi lung tung” Sắc mặt Hạ Tư Duệ trở nên tái mét, Hạ Huy. Thành là có ý gì? Chế nhạo cô ta, ngay cả người bạn duy nhất là Lê Nhược Vũ cũng không giữ được sao? Nhưng Hạ Đông Quân cũng không quay đầu lại nhìn sắc mặt Hạ Tư Duệ mà đi thẳng ra ngoài, Hạ Tư Duệ đột nhiên quét hất tất cả những thứ trên bàn xuống đất, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi “Anh Đông Quân” Trần Hi Lam vấy tay với Hạ Đông Quân từ đằng xa, cũng không trang điểm đậm như trước mà chỉ thoa một lớp kem nhẹ. Lần trước Lê Nhược Vũ cũng không trang điểm cho cô ta. Khi ấy cô ta cũng không nghĩ quá nhiều, chính là Lê Nhược Vũ cho rằng thẩm mỹ của đàn ông Việt Nam đều là như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là bởi vì cô hiểu anh ấy hơn. Hạ Đông Quân đi về phía cô ta, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, rõ ràng là một vẻ bưồn bã “Sao vậy? Không vui sao?” Trần Hi Lam sát lại gần anh ấy, Hạ Đông Quân theo bản năng lui về phía sau một bước, ánh mắt chuyển động không được tự nhiên. “Không có” Giang Mặc Thịnh lịch sự nhếch miệng cười. Lý Vân Kỳ hôm nay trở về, hiếm khi có thời gian, nhưng ấy không muốn đối mặt với Hạ Tư Duệ ở nhà, vừa vặn Trần Hi Lam lại hẹn với anh ấy, cho nên anh ấy lập tức đồng ý. Trần Hi Lam bu môi, những người đàn ông Việt Nam rõ ràng là rất nhàm chán, tại sao cô ta lại thích cố tình thích Hạ Đông Quân chứ? “Đừng giả bộ, anh rõ ràng không vui. Đi thôi, anh muốn đi đâu?” “Em quyết định là được rồi” Không phải Hạ Đông Quân chưa từng yêu, khi ở cùng Lê Nhược Vũ, dường như anh ấy đã từng nghĩ đến việc đưa cô đi chơi, nhưng hiện tại anh ấy không có suy nghĩ này đối với người khác. “Vậy thì đi theo em” Trần Hi Lam nhướng mày. Trương Lâm Minh đến công ty, ba đứa nhỏ cũng đi nhà trẻ, chỉ còn lại má Trương và Lê Nhược Vũ ở nhà, trong lòng bỗng nhiên buồn chán. Má Trương đứng ở một bên không nói gì, Lê Nhược Vũ không thích có quá nhiều người ngoài ở nhà. Sau khi cùng Lâm Minh trở về Phong Linh Đàm cũng chỉ để má Trương giúp chăm sóc bọn trẻ. Lê Nhược Vũ tháo sợi dây chuyền bạc trên cổ ra nghịch ngợm trong lòng bàn tay. Cô đã đeo nó nhiều năm như vậy, nhưng sau khi lần này Lâm Minh trả lại cho cô, dường như có gì đó khác lạ, hình như nó cũng trở nên sáng hơn. Có lẽ Lâm Minh đã đem nó đi bảo dưỡng lại, nhưng những chữ mờ trên sợi dây chuyền vẫn không thể nhìn rõ được. Có lẽ đây là thứ duy nhất còn lại của cha mẹ ruột để lại cho cô, Lê Nhược Vũ đặt lên đó một nụ hôn.