Chương 950 Người đàn ông cười nhe cả hàm răng vàng, lúc nói chuyện còn ch ảy nước bọt. Từ trước đến nay, Phan Kiều Như làm sao nhìn thấy loại người đàn ông chán ghét thế này, trong dạ dày cô ta cưồn cuộn như dời sông lấp bể, sắc mặt cũng vô cùng khó xem: “Lê Nhược Vũ để ông đến đây đúng không?” “Cô không cần quan tâm là ai đã để tôi đến đây!” Người đàn ông nhào tới, gặm cần đôi môi Phan Kiều Như. Phan Kiều Như vùng váy dữ dội, nước mắt tràn ra đầy mặt. Cô ta cố gắng dùng hết sức lực giấy giụa, sao cô ta có thể chấp nhận để một người đàn ông như vậy chạm vào thân thể mình chứt Đầu lưỡi của người đàn ông vẫn dây dưa trong miệng cô ta. Miệng ông †a đầy mùi hôi thối, Phan Kiều Như cũng không còn thời gian suy xét đến những chuyện khác nữa, hung dữ cản vào lưỡi ông ta. Người đàn ông kia đau đớn, buông Phan Kiều Như ra và khạc ra một ngụm máu. Ông ta che miệng mình và vung một cái tát lên mặt Phan Kiều Như, Phan Kiều Như lập tức bị đánh lệch mặt. Trong miệng người đàn ông kia còn liên tục phun ra những từ ngữ th ô tục, khó nghe: “Con mẹ nói Con đàn bà lắng lơ này! Mày lại dám cắn ông đây… Phan Kiều Như che lấy gò má sưng đỏ của mình, trong lỗ tai đầy tiếng “Ong ong ong”. Cô ta nhìn thấy miệng người đàn ông kia liên tục đóng mở, nhưng lại không nghe rõ rốt cuộc ông ta đang nói gì. Phan Kiều Như hốt hoảng che kín hai tai của mình và dùng sức lắc đầu, vẫn thét to như cũ. Cô †a bị điếc sao? Sao có thể như vậy được? Người đàn ông nghĩ ngờ nhìn Phan Kiều Như. Thấy cô ta cứ tự lắc lắc đầu như điên rồi, ông ta nằm tóc cô ta: “Cô đang làm gì đấy? Có phải cô chê ông mày không?” Cũng không biết Phan Kiều Như lấy đâu ra sức mạnh, cô ta hung hăng đẩy người đàn ông kia ra rồi lập tức chạy về phía cửa. Nhưng không chạy được mấy bước, cô ta đã bị bắt trở lại. Lúc này, người đàn ông cũng không còn kiên nhắn nữa, ông ta dứt khoát dùng tay xé toang quần áo Phan Kiều Như. Lúc đầu, ông ta còn nghĩ cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, mình nên dịu dàng với cô ta một chút, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại không biết điều như thế. Phan Kiều Như cố gắng giấy giụa, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ và mất hết hy vọng, đôi mắt trợn 1o, cô ta kéo lấy tay người đàn ông kia, định cắn ông ta. Nhưng ông ta đã từng chịu thiệt một lần, làm sao có thể phạm sai lầm lần thứ haï? Phan Kiều Như ăn mặc rất ít, xé mở hai ba lần đã c ởi sạch đồ trên người cô ta. Người đàn ông lộ ra một nụ cười d@m đãng và xấu xa, dùng tay cầm lấy nơi đầy đặn của cô ta và liên tục x0a nắn. Phan Kiều Như lắc đầu dữ dội, không kìm nén nỗi khóc thét lên: “Anh Minh! Bố ơi! Nhanh cứu con với!” Người đàn ông lại tát vào mặt cô ta: “Cô còn dám gọi người đàn ông khác à?” Trong tay lại càng x0a nắn hăng say, một tay khác đã thăm dò phía dưới của Phan Kiều Như. Phan Kiều Như từng sống ở nước ngoài mấy năm. Ở nước ngoài, bầu không khí rất cởi mở và khá loại, tình một đêm cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Chẳng qua từ khi cô ta quay về nước, định gả vào nhà họ Lâm nên cô ta không còn chơi bời lộn xôn nữa, nhưng từ lâu cô ta đã không còn là gái trinh gì nữa rồi. Người đàn ông cố gắng trêu chọc, dùng thắt lưng da trói lấy hai tay Phan Kiều Như, sau đó tiếp tục dùng ngón tay dò xét bên trong. Phan Kiều Như cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, lại bị một người đàn ông trên đùa nối lên phản ứng, vị trí rậm rạp cũng bắt đầu trở nên ẩm ướt. Người đàn ông không kìm nén được nụ cười: “Đúng là một con đàn bà thấp hèn!”