Suy nghĩ kỹ càng, cô liền không có ý gây hấn với anh ta nữa, cô bình tĩnh trả lời:” oh ~ không hề, từ giờ tôi sẽ không bám lấy cậu nữa, cậu yên tâm nhé”.
Nói xong cô muốn xoay người bước đi, nhưng chưa hết, nam chính phía sau lại nói:” cô lại muốn giở trò gì?”
“.....”.
Cô hoài nghi anh ta nghe không hiểu, cô cũng dần dần tin tưởng cái logic mình chọn nó đã sai hoàn toàn, nam hính này quả là..... nghệ thuật là ánh trăng lừa dối mà, cầu xin Đại thần trả nam chính lại cho cô đi, ngài có biết, ngài viết truyện cứ viết nhưng mà nhân vật của ngài lại không chịu phối hợp theo kịch bản hay không.
“ tôi nói như thế, cậu tin hay không thì tùy”.
Lần này là đi thật, cô cầm túi rác, tay còn lại kéo Mạch Doãn vẫn đang im lặng nãy giờ bước đi.
Qua một góc khuất, bấy giờ Mạch Doãn liền nháo nhào:” Hân Nghiêng à, lúc nãy chính là Triệu Dược Khanh của lớp A đó, cậu làm sao mà quen cậu ta hay vậy?”.
Cô nhìn Mạch Doãn, trong mắt không có một tia hâm mộ nào đối với Triệu Dược Khanh cả, cô mới thở ra nhẹ nhõm, cũng may việc theo đuổi nam chính nữ phụ cũng chỉ theo đuổi thầm lặng chứ nếu để cả trường biết, thì bây giờ cô sẽ chết không minh bạch.
Quay lại chuyện của Mạch Doãn, cô sợ Mạch Doãn hâm mộ rồi yêu thích anh ta, yêu thích nam chính của nữ phụ thì sẽ không có kết cục tốt.
Biết nhiều đối với Mạch Doãn cũng không tốt, vì thế cô giấu giếm nói:” à... lúc trước có chơi chung với nhau, sau đó không biết vì sao lại trở thành kẻ địch, Doãn Doãn à, tốt nhất cậu cũng nên tránh xa anh ta ra một chút”.
Mạch Doãn cũng cảm thấy rất có lý, gật đầu lia lịa:” mình cũng cảm thấy như thế”.
Sau đó cả hai đều bỏ qua vấn đề không vui này, lại vừa đi vừa nói chuyện, bỏ rác xong thì vào lớp học.
Bàn học của cô ngồi cách xa Mạch Doãn, nên thôi vậy, Lão sư vừa đến, cô nghiêm túc học bài.
Tịch hân Nghiêng rất thong thả mà sống sót qua hai tiết học đầu, câu hỏi gì mà lão sư đưa ra cô đều giơ tay xin phát biểu, hết cách, nguyên một cái lớp học chỉ có cô và Mạch Doãn nghiêm túc học tập, còn lại đều thờ ơ làm việc riêng, còn không thì ngủ.
Mà lão sư tựa như cũng rất hài lòng với sự tiến bộ của cô, sau đó câu hỏi nào cũng gọi cô đứng lên trả lời, Mạch Doãn mỗi lần cô phát biểu xong hai mắt đều tỏ vẻ sùng bái, còn nhóm quý tộc cũng ngạc nhiên không kém.
Cuối giờ lão sư có tuyên dương cô, sau đó gọi cô lên văn phòng, tiếp tục bảo cô cố gắng giữ vững phong độ như hôm nay, cô cảm ơn lão sư rồi cũng hứa hẹn đủ điều, làm xong thì mới được lão sư cho đi ăn trưa, Tịch Hân Nghiêng tìm lại cảm giác được lão sư quan tâm như xưa, đáy lòng có chút bùi ngùi nhớ về trường học cũ.
Vừa bước ra khỏi văn phòng giáo viên, Mạch Doãn đã chờ sẵn, thấy cô liền chạy đến:” có phải Lão sư gọi cậu đến tuyên dương học tập không?”.
Cô ừ nhẹ, Mạch Doãn lại nói tiếp:” cậu giỏi quá đi, câu hỏi gì cũng trả lời đươc, lúc trước mình không thấy cậu giỏi như vậy bao giờ cả”
“ ách”. Nói dối cũng thật đau tim.
Cô e ngại một chút, lấy cớ bởi vì do lúc trước nghe tin chuyển lớp nên sinh ra tâm trạng buồn bã không muốn học.
Buổi trưa đi ăn cơm, Mạch Doãn liền đợi Tịch Hân Nghiêng đi cùng, sau đó giới thiệu luôn bạn cùng lớp cho cô, cô cảm thấy vị bạn học của Mạch Doãn rất tốt, tính cách cũng ôn hòa y như Mạch Doãn vì vậy rất vui vẻ mà kết bạn, sau đó cả ba người đều thêm bạn tốt vào Wechat.
Buổi chiều tan học, Tịch Hân Nghiêng liền lên xe tài xế đưa đón trở về nhà, Tịch Hân Nghiêng ngồi phía sau xe không kìm được lại cảm thán một trận, quả thật nhà giàu có khác, kiếp trước nhà cô không giàu nhưng thuộc hàng khá giả cũng có cái ăn, như thế cô đã rất thõa mãn rồi, mỗi ngày về nhà cùng bạn thân đều thấy bạn học con nhà giàu được đưa đón như thế này, có lúc cũng ước ao được như thế dù chỉ một lần, hôm nay lại được ngồi rồi mà con bạn thân lại không có ở đây.
Tịch Hân Nghiêng thầm khen may mắn, hai năm trước bạn thân của cô bị tai nạn qua đời rồi chứ nếu không, nó biết cô như thế thì sẽ như thế nào, tuy đau lòng nhưng mà cũng có chút may mắn, hai đứa đều đi bán muối hết rồi.
Cứ lo suy nghĩ xe về nhà lúc nào cũng không hay, khi cô bước vào cửa, dường như nghe thoang thoảng tiếng mẹ cô đang cười nói chuyện với ai đó.
Tịch Hân Nghiêng ôm balo bước vào, sau đó thấy mẹ cô cười rất vui vẻ, còn người đàn ông đối diện thì quay lưng lại với cô nên cô không biết là ai.
Mẹ cô thấy cô đứng giữa nhà thì rất nhiệt tình vẫy tay với cô:” Tiểu Nghiêng, đến đến, chú út của con về rồi”.
Gì chứ, Tịch hân Nghiêng nghe xong thì cứng người, trái tim ngay lồng ngực trái của mình đang yên tĩnh bỗng đập nhanh bang bang, người đó là anh?.... anh.... anh.... cô nên đối diện trực tiếp với anh như thế nào đây, cô nhớ không lầm ba tháng sau anh mới trở về, sao bây giờ về sớm như vậy chứ, quả là cốt truyện không đáng tin tí nào.... nghĩ đến việc anh đang ngồi ở đằng kia,cô không nhịn được xúc động.... không được cô muốn khóc rồi... cô nhịn không được...