Thật là khó ăn.
Xem ra vừa rồi Tạ Lâm Lâm ra vẻ lúc đánh cô thừa cơ đem thứ đồ rơi vãi bỏ lên cố ý làm hỏng kem, Cung Âu nổi tiếng có tính xấu là dễ giận, ăn vào thứ này không chừng chỉ tích tắc có thể gϊếŧ chết cô...
Thật sự là ngoan độc rồi lại giả vờ ngây thơ.
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, quay người lại đến phòng bếp làm một thùng kem, đi về hướng thư phòng của Cung Âu.
"Cốc cốc."
Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng gõ hai cánh cửa đang khép hờ.
"Vào đi." Cung Âu bất thiện thanh âm truyền đến.
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, dưới đáy lòng âm thầm mắng hai tiếng, mới đẩy cửa đi vào, một lần nữa bị kiến trúc căn phòng bên trong làm kinh ngạc.
Toàn bộ thư phòng là thiết kế vòng tròn,cửa sổ sát đất, cao đến đỉnh giá sách, hằng hà tàng thư......
Cung Âu ngồi trước bàn sách hình cung, ăn mặc tùy ý lại lịch sự tao nhã, mười ngón tương xiên chống đỡ trên mặt phím không lúc nào ngừng nghỉ, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô đi tới, trong mắt có chút khinh miệt "Người phụ nữ này khuôn mặt nhìn xem đơn thuần, mưu mô cũng không ít."
"Tôi không hiểu ngài đang nói cái gì." Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, đi tới, đem kem thùng đặt vào một góc bàn, ánh mắt liếc đến màn hình máy tính, màn hình lại đang phát hình giám sát và điều khiển hình ảnh, thoạt nhìn như một bức vẽ lầu xanh nguy nga tráng lệ.
Thật ra là cô cùng Tạ Lâm Lâm tranh chấp với nhau bị thấy được, khó trách nói cô như vậy.
"Tôi không cho rằng cái này gọi là tâm kế, tôi chỉ là đề phòng người khác mà thôi." Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng biện minh cho mình.
Lão sư đều giáo nhưng nên có tâm phòng bị người.
Tại nơi không thấy mặt trời, ngoại trừ chính cô ta, lại còn có ai có thể bảo vệ cô? "Vậy cô chậm chạp không chịu giao ra hài tử, là ở phòng ai?" Cung Âu lạnh lùng hỏi lại, hai con ngươi khóa lại trên mặt của cô, nói. "Tôi làm kem, muốn ăn hay không? Nếm hết chúng ta lại trò chuyện."
Minh Bạch hắn sắp tức giận, Thời Tiểu Niệm mở miệng nói ra, trong nội tâm có chút bàng hoàng. Cung Âu ưa thích uống nước canh cá cô nấu, nhưng cô không biết cô làm kem hắn sẽ thích hay không?
"Muốn nịnh nọt tôi?" Cung Âu liếc mắt liền nhìn thấu mục đích của cô.
Thời Tiểu Niệm không nói.
"Không ăn! Tôi chưa bao giờ ăn đồ ngọt." Cung Âu khinh thường.
"Vậy à, để tôi mang xuống." Thời Tiểu Niệm định cầm lấy thùng kem bỏ đi.
"Mang đến đây"
"......" Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn về phía hắn, Cung Âu hai con ngươi đen kịt liếc nàng một cái, một tay đoạt lấy thùng.
Người đàn ông này còn có thể bướng bỉnh được sao? Cung Âu cầm lấy thìa đang muốn múc một miếng, trên màn hình máy tính trước mặt đột nhiên hiện lên một loạt tư liệu mã vạch phức tạp, khó phân biệt, ánh mắt hắn lẫm liệt, đem thìa ném qua một bên, lạnh giọng phát ra mệnh lệnh lệnh "Đút cho tôi!"
(Aaaaa!! Anh thật là bá mà. Sao Tiểu Niệm có thể từ chối đây Cung Âu !!! Thua anh luôn đấy )
"Cái gì?" Thời Tiểu Niệm cho là mình nghe lầm.
Cung Âu nhanh chóng bắt đầu nhấn bàn phím, gõ bên cạnh lương bạc mà mở miệng, "Phong Đức chỉ có thể coi là người già, không thể tính là đàn ông, đề nghị của hắn cô có thể nghe? Cô biết cái gì về nịnh nọt một người đàn ông?"
"......" Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa cảm giác người đàn ông này thật đáng sợ, thật ra hắn cái gì cũng biết, cô liếc mắt nhìn kem, nghĩ nghĩ hỏi, "Chờ ngài ăn xong có thể tâm khí bình ổn, tôi và ngài cùng nói chuyện."
Cô nhấn mạnh bốn chữ tâm khí bình ổn.
"Thời Tiểu Niệm, cô không có quyền cò kè mặc cả với tôi."
Cung Âu nhìn cũng không nhìn cô, "Đút cho tôi!"
"......"
Nhìn biểu lộ của người đàn ông trước mặt, Thời Tiểu Niệm đột nhiên muốn đổ cả thùng kem vào khuôn mặt kia, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình vẫn là nhịn xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó, mới nhẹ nhàng múc một thìa kem đến bên cạnh môi của hắn.
Kết thúc cuộc trò chuyện
_______________________________
Vote cho mình nha ️️️️
Có thể là vì viết cùng lúc với chap nên chap này hơi ngắn