“Uống rất ngon” Cung Âu uống chén Hồng Trà do Thời Tiểu Niệm pha, khoé môi khẽ nhếch lên, khen ngợi cô.
"A" đột nhiên được đánh giá cao như vậy, Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.
Cung Âu uống hết chén Hồng Trà cô pha, sau đó đưa lại chén không cho cô, nói "Làm cho tôi chén nữa"
""
Thời Tiểu Niệm yên lặng rót một chén nữa đưa cho hắn, Cung Âu uống hết chén đó lại muốn uống tiếp.
Cô phát hiện, Cung Âu rất chiếu cố cô, toàn bộ đồ cô làm, mặc kệ có khó ăn, chỉ cần là cô làm, hắn đều có thể ăn rất nhiều nhưng vấn đề là cô làm rất tệ, hắn làm thế là để cổ vũ cô sao.
Cung Âu uống liền mấy chén vào bụng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ chút kiêu ngạo đối với tài năng kiệt xuất của cô.
" Tay nghề nữ nhân của tôi đáng bao điểm? "
Cung Âu nhìn về phía mấy người giáo viên hướng dẫn kia, ánh mắt cao cao tại thượng, tràn ngập tự tin.
Các đạo sư nhìn sự tự tin hão huyền của Cung Âu, một lần nữa bưng chén Hồng Trà lên tiếp tục thưởng thức, sau khi uống vài hụm, mấy người không hẹn mà cùng cau mày.
Trình độ còn kém, có gì đáng kiêu ngạo.
"" Một giáo viên hướng dẫn nhìn Cung Âu nói.
Cung Âu nhíu lông mày.
" điểm tối đa" giáo viên hướng dẫn lập tức sửa lại.
"Này còn tạm được."
Cung Âu lúc này mới giãn lông mày ra, mười ngón tay nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm, hướng các đạo sư nói, "Sau này, mỗi tuần chúng tôi đều sẽ đến đây một lần, các ngươi nhất định phải đem toàn bộ ẩm thực quý tộc Anh dạy cô ấy, cô ấy có khả năng thiên phú như thế, hai tháng có thể không?"
"Có thể, có thể, đương nhiên có thể." Đối mặt với Cung Âu kiêu ngạo, mấy giáo viên hướng dẫn còn có thể nói cái gì.
"Chúng ta đi."
Cung Âu đổi kéo thành ôm, đem Thời Tiểu Niệm ôm vào trong lòng rời đi, vừa đi vừa nói, "Học tốt, học xong dẫn em về Anh quốc."
Đó là nơi hắn sinh ra.
Hắn muốn cô đi cùng hắn về nơi đó.
"Nha."
Thời Tiểu Niệm không hiểu hắn lấy đâu ra tự tin đối với cô lớn như vậy, mỗi tuần học một lần, hai tháng là có thể học xong, hắn thực sự là quá coi trọng cô.
Muốn cô dùng tay nghề của mình đi gặp bố mẹ hắn, kết quả chắc chắn chỉ có một, là bị đuổi ra ngoài.
Có điều, như vậy cũng tốt, cô có thể thoát khỏi hắn.
Đi ra khỏi lớp học nấu ăn, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm đi, đi tới một nửa đường, điện thoại di động của cô vang lên, cô dừng lại, lấy điện thoại di động ra, ánh mắt dừng lại, là mẹ nuôi gọi điện thoại tới.
"Con đây mẹ."
Thời Tiểu Niệm trả lời điện thoại, âm thanh có chút trầm thấp.
"Tiểu Niệm, con đã đi đâu, sao mẹ đến nhà trọ của con, chủ nhà nói con đã trả phòng, con đổi chỗ ở rồi à." Thanh âm của bà nghe có chút lo lắng.
Cung Âu đứng ở sau lưng cô, vòng tay ôm lấy cô, im lặng nghe cô gọi điện thoại, nhàm chán nắm bàn tay còn lại của cô trêu đùa.
"Mẹ đến tìm con sao?" Thời Tiểu Niệm sửng sốt, sau đó cấp tốc phản ứng lại nói, "Đúng, con đã đổi chỗ ở, chưa kịp nói với mẹ."
Một, hai, ba, bốn, năm.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Cung Âu nhàm chán thầm đếm ngón tay của cô, bỗng dưng, hắn đưa tay cô tới bên môi cắn một cái.
"Ưm" Thời Tiểu Niệm mẫn cảm run lên.
Cung Âu nhếch môi nở nụ cười tà khí, tiếp tục cắn ngón tay của cô.
"Con sao vậy?" Mẹ nuôi nghe ra sự khác thường của cô.
"Không có gì." Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, rút ngón tay của mình về, "Mẹ vẫn còn ở phòng trọ à? "
Cung Âu bất mãn mà ôm chặt cô, xiết chặt eo giống như đang trừng phạt cô, khiến cô không khỏi cau mày. Một lúc sau, hắn mới buông cô ra, sau đó lại cầm ngón tay của cô lên thưởng thức, quấy nhiễu cô làm cho cô không thể tập trung gọi điện thoại.
"Mẹ đang ở chỗ này, con đang ở đâu, mẹ muốn gặp con một lần."
Âm thanh của bà nghe có chút lo lắng.
Ở nơi đó.
Đó là nơi không thể để cho mẹ nuôi biết.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt ra bên ngoài một cái, chỗ này cách nhà trọ trước đây cô thuê rất gần, liền nói, "Con đang uống cà phê ở bên ngoài, mẹ tới đây một chút đi."
"Được."
Nói địa chỉ cho mẹ xong, Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, chỉ thấy Cung Âu còn đang chơi đùa ngón tay của cô, uốn lượn ngón tay cô thành các loại hình dáng, vừa chơi vừa nói, "Ngón tay của em rất mềm."
Dù có mềm cũng không phải món đồ chơi của hắn.
Thời Tiểu Niệm rút tay của mình về, ở trong lòng Cung Âu xoay một vòng, đứng trước mặt hắn, nghiêm túc nói, "Tôi đến quán cà phê bên kia gặp mẹ một chút, anh cứ về trước đi”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô trầm tư vài giây, nói, "Tôi muốn gặp mẹ em”
"Cái gì" Thời Tiểu Niệm sững sờ nói, "Anh gặp mẹ tôi làm gì, cái này có gì tốt”
"Bởi vì bây giờ chúng ta đang ở cùng nhau." Cung Âu nói.
"Không được." Thời Tiểu Niệm lập tức nói, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía hắn, "Anh tốt nhất là về trước đi, mẹ tôi chỉ là muốn nói chút chuyện với tôi mà thôi, anh không nên cùng bà ấy nói chuyện.”
Không thể để hắn thấy người nhà cô.
Cung Âu nhìn chằm chằm vẻ mặt cầu xin của cô, con ngươi đen toát lên vẻ lạnh lùng, âm thanh đặc biệt âm trầm, "Em là không muốn tôi và người nhà em gặp mặt"
Từ khi ở trên Đảo Mây, hắn đã nhìn thấu suy nghĩ này của cô rồi.
Cô không hy vọng bất kì người thân nào của cô biết hắn.
Hắn đột nhiên bắt được tay cô, lôi cô đi ra ngoài, con ngươi đen lạnh lẽo mà kiên định, cô vội vã rũ sạch quan hệ, hắn liền muốn tất cả mọi người biết quan hệ của bọn họ.
Thời Tiểu Niệm bị hắn lôi một mạch ra ngoài.
Bên ngoài đã là hoàng hôn, hơi lạnh của chiều tàn xuyên thấu thành phố, lành lạnh rơi vào trên đường phố, chiếu vào trên người hai người, đem ánh sáng mờ nhạt dát lên hai người một tầng.
Cung Âu mạnh mẽ lôi kéo cô đi.
"Cung Âu, anh thích một người chính là như vậy sao" Thời Tiểu Niệm phía sau hắn trầm thấp nói, giọng nói mang theo sự cay đắng không nói ra được.
Cung Âu đứng lại, quay đầu lại nhìn về phía cô.
Ánh sáng hoàng hôn rơi vào trên người cô, làm nổi bật nét đẹp của cô, cô nhìn hắn, mặt hắn lúc này trắng xám, trong mắt là một mảnh ảm đạm.
"Không sai, tôi chính là như vậy, tôi muốn em không rũ sạch được quan hệ với tôi” Cung Âu bá đạo nói.
Thời Tiểu Niệm đứng ở trước mặt hắn, một tay còn bị hắn lôi kéo, tóc dài bị gió thổi lên, cô thấp giọng hỏi, "Vậy anh muốn tôi làm gì?”
"Không từ chối tôi, không phủ định quan hệ của chúng ta"
Hắn trả lời rất nhanh.
"Vậy chúng ta là quan hệ gì? Tôi không phải bạn gái của anh, ai cũng biết Cung Âu anh là một đại nhân vật, ai cũng biết giữa chúng ta có sự chênh lệch rất lớn, anh cũng nói, anh không thể kết hôn cùng tôi."
Thời Tiểu Niệm dùng đôi mắt u ám mà nhìn Cung Âu, ngữ khí có chút kích động, "Lẽ nào anh muốn tôi đi khắp thế giới nói cho người khác biết mình có quan hệ mập mờ, không tôn nghiêm với một người đàn ông sao”
Hoàng hôn trên đường.
Hai người đứng đối mặt, quần áo bị ánh chiều tà nhuộm vàng.
Cung Âu nhìn cô rất lâu cũng không nói chuyện, như trình diễn kịch câm.
"Tôi ở trong xe chờ em"
Không biết qua bao lâu, Cung Âu trầm thấp nói, cầm chặt lấy tay rồi mới chậm rãi buông ra.
Tay cô trở xuống bên cạnh người.
Hắn không kiên trì nữa, cứ như vậy thỏa hiệp, một người cố chấp hoang tưởng lại không có cùng cô tranh luận tới cùng khiến cô bất ngờ.
Cung Âu sắc mặt rất xấu, ngang qua vai cô đi về phía trước, Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, "Cám ơn anh, Cung Âu."
Cảm ơn người đàn ông bá đạo này đã không đem tôn nghiêm của cô quét trên mặt đất.
Thanh âm cô rất thấp, thấp đến mức vừa ra khỏi miệng liền tiêu tan ở trong gió.
Cung Âu đưa lưng về phía cô, thân thể cứng đờ, lập tức tiếp tục đi về phía trước.
Một chiếc xe màu đen đậu ở ven đường, tài xế ân cần vòng qua phía sau mở cửa xe, Cung Âu khom lưng ngồi vào xe, thân thể hơi nghiêng ra sau, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
“Phụ nữ đều rất coi trọng hôn nhân sao? Không có quan hệ hôn nhân chính là không tôn nghiêm”
Cung Âu ngồi ngồi ở phía sau xe, đột nhiên hỏi.
Tài xế sửng sốt một chút, chờ phân phó, hiện trong xe chỉ còn lại cung Âu cùng hắn, Cung tiên sinh đây là đang hỏi hắn ư?
"Cái này là tâm tư của phụ nữ, tôi cũng không rõ." Tài xế nói, "Bất quá, tôi đã từng nghe một lão bà nói hôn nhân có thể làm cho phụ nữ có cảm giác an toàn."
"Một tờ giấy có thể có cảm giác an toàn gì chứ "
Cung Âu lạnh lùng nghiêm nghị nói, kết hôn còn có thể ly hôn, có gì mà gọi là cảm giác an toàn.
"Ngài nói đúng, có thể phụ nữ chính là thích theo đuổi những thứ này." tài xế nói.
Phụ nứ thích theo đuổi những thứ này.
Cung Âu mím môi, ánh mắt sâu không thấy đáy, đầu ngón tay vuốt nhẹ quá môi, hắn không cho cô hôn nhân được, cô vẫn muốn tiếp tục như vậy sao.
"Có điều, lão bà đó còn nó, cảm giác an toàn đến từ đàn ông vẫn là quan trọng hớn." Tài xế nói, "Đàn ông chịu cưng chiều phụ nữ, chịu dụ dỗ phụ nữ, cái gì trước hết đều nghĩ cho cô ấy, người phụ nữ kia dĩ nhiên là có cảm giác an toàn."
Cảm giác an toàn đến từ đàn ông là quan trọng hơn.
Vì lẽ đó, là hắn bây giờ còn không đủ cưng chiều cô, cô mới có thể để ý đến một tờ giấy hôn thú này.
Cung Âu ánh mắt nhất thời thêm sâu, đột nhiên nhìn về phía tài xế.
Tài xế bị nhìn thấy lạnh cả tim, kinh hoảng nói, "Cung tiên sinh, tôi xin lỗi đã lắm lời"
"Trở về nói với Phong Đức tăng lương gấp đôi cho người."
Cung Âu nói.
"A"
Tài xế choáng váng nửa ngày không phản ứng lại.
Bên trong một tiệm cà phê
Thời Tiểu Niệm ngồi một mình ở vị trí cạnh cửa sổ sát đất, vừa quay đầu liền nhìn thấy ngoài cửa sổ một chiếc xe màu đen đậu ở rìa đường, cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống, Cung Âu ngồi ở phía sau xe, một đôi con ngươi đen thẳng nhìn về hướng cô.
Hắn một phút không nhìn chằm chằm cô có phải là liền sống không nổi?
Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ, gọi nhân viên phục vụ mang hai ly cà phê.
"Tiểu Niệm." Mẹ nuôi Mân Thu Quân từ bên ngoài đi vào tiệm cà phê, ngồi vào đối diện Thời Tiểu Niệm.Thời Tiểu Niệm liếc mắt liền nhìn thấy mẹ nuôi. Bà so với trước đây tiều tuỵ rất nhiều, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che được những nếp nhăn. Cô nhẹ giọng nói, “Mẹ, nhìn người rất tiều tuỵ”