Cung Âu dừng lại.
Thời Tiểu Niệm nghe tiếng nói của hắn, tâm trạng lo lắng vừa mới thả xuống lại bị treo lên, hai chân không tự chủ được như nhũn ra, "Liền thế nào"
Cô muốn biết hắn sẽ làm gì.
"Đem các ngươi đều đốt" Cung Âu công bố đáp án.
Đem các ngươi đều đốt
Tàn khốc đến làm nguời giận sôi.
"..."
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, trên mặt đã trắng một mảnh như tuyết, tìm không ra một sắc huyết.
Cung Âu áp sát mặt cô, môi mỏng ở trên khuôn mặt lạnh lẽo của cô hôn một cái, "Làm sao sợ đến như vậy, ngoan, tôi tin tưởng em không biết."
"..."
"Dù sao, Cung Âu tôi ở trước mặt em, em còn có thể yêu người nam nhân nào" tiếng nói Cung Âu trầm thấp đến gợi cảm, đối với chính mình có hết thảy tự tin, đã trở thành một loại tự phụ.
Cung Âu tôi ở trước mặt em, em còn có thể yêu người nam nhân nào
Cung Âu vĩnh viễn ngông cuồng như thế.
Hai chân Thời Tiểu Niệm như nhũn ra đứng trong thang máy, cửa thang máy vừa mở, cô bỏ chạy tựa như có ác ma truy đuổi sau lưng, "Tôi đi thay y phục."
Cô không có cách nào cùng Cung Âu tiếp tục cái đề tài này.
"Chạy cái gì, chờ chút rồi đổi, để tôi thưởng thức một chút"
Cung Âu ở sau lưng cô gọi.
"..."
Thời Tiểu Niệm nghe vậy chạy trốn nhanh hơn, sợ bị hắn bắt được.
Ở với hắn lâu như vậy, vẫn như thế thẹn thùng, Cung Âu đứng ở sau lưng cô, một đôi con ngươi đen thật sâu nhìn kỹ lấy bóng lưng của cô, khóe môi làm nổi lên một vệt độ cong, độ cong như sủng nịch đến cực điểm.
Thời Tiểu Niệm xông về phòng, cấp tốc đem đồng phục học sinh trên người đổi lại.
Bộ đồng phục bởi vì sốt sắng thái quá đã ướt, mặt trên tất cả đều là mồ hôi của cô, Thời Tiểu Niệm cầm bộ đồng phục thở thật sâu, giảm bớt sự căng thẳng của mình.
Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, kỳ thực, cô không cần thiết sốt sắng như vậy.
Cô cùng Mộ Thiên Sơ lại không có gì.
Sợ cái gì Cung Âu.
Cung Âu tuy rằng ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng còn không đến mức thật sự động tay động chân đốt người.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm bình tĩnh không ít, có thể bình tĩnh lại tâm tình, cô lại nghĩ đến trong lời nói của Mộ Thiên Sơ vừa nãy hình như có sự khiêu khích, hắn chưa bao giờ nói chuyện như vậy, đích thực là quá khác thường.
"Thời Tiểu Niệm, có còn kem hay không tôi muốn ăn" Cung Âu ở bên ngoài gọi cô.
Lại còn nhớ kỹ ăn, xem ra là không đem chuyện vừa gặp Mộ Thiên Sơ trên hành lang để ở trong lòng, như vậy cũng tốt.
Thời Tiểu Niệm đem bộ đồng phục học sinh cực ngắn trực tiếp ném vào trong thùng rác, một bên buộc lên tóc dài đi ra ngoài, giương giọng đáp lại, "Không còn, tôi hiện tại đi làm cho anh."
"Không cần làm"
Cung Âu lười biếng tựa ở cửa phòng, hai tay cắm ở trong túi quần.
"Không cần làm"
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía hắn, hắn không muốn kem hắn, hắn nhưng là loại người có thể một ngày ăn mấy chục thùng kem.
"Đúng, không cần làm, mấy ngày nay em cẩn thận mà ở nhà cho tôi, cái gì cũng không cần làm" Cung Âu đứng cửa liếc một chút tay cô.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn miếng băng dán trên bàn tay.
Thiếu chút nữa đã quên rồi, tay cô tối hôm qua bị thương.
Hắn còn nhớ.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm dâng lên một tia cảm giác khác thường, ngước mắt nhìn về phía hai con mắt sắc bén của Cung Âu, "Vậy chuyện trong nhà làm sao bây giờ, tôi không làm thì ai làm"
Vừa ra khỏi miệng, cô đã bị chính mình làm cho sửng sốt.
Cô dĩ nhiên theo Cung Âu gọi nơi này là nhà, cô choáng váng sao
Cung Âu không nhận ra được sự khác thường của cô, trầm giọng nói rằng, "Có cái gì khó, nhà bếp để Phong Đức đi làm, hắn có chứng nhận đầu bếp; vệ sinh để Phong Đức đi làm, hắn có thể dọn; ống nước hỏng rồi để Phong Đức đi sửa, hắn có thể sửa "
Đây đều là cái chứng nhận gì a
"Nguyên lai Phong quản gia có nhiều chứng nhận như vậy." Thời Tiểu Niệm thán phục, "Thật là lợi hại."
Có một Phong Đức như vậy, là có thể chống đỡ hết mọi chuyện.
Có Phong Đức bên cạnh, mình không phải lo việc gì.
"Làm sao, em đối với Phong Đức có hảo cảm" Cung Âu dựa vào cửa, nhìn chằm chằm cô, con ngươi đen nhìn thật sâu như khiến cho không khí xung quanh lạnh dần, không vui mím môi.
Tự nhiên lại ăn giấm, thật không hiểu nổi.
"Anh có phải rất thích ăn chua đi" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn hỏi.
"Không thích."
"Tôi cảm thấy anh sẽ thích."
"Em đang ở đây trào phúng tôi thích ăn giấm, Thời Tiểu Niệm" Cung Âu làm sao nghe không hiểu cô nói bóng nói gió.
"Không có."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, định rời đi, Cung Âu từ sau nhào lên, ôm chặt lấy thân thể của cô, ôm chặt lấy, ngữ khí bá đạo, "Thời Tiểu Niệm, em nghe kỹ đây, chính là tôi không cho phép em đối với bất kỳ nam nhân nào có hảo cảm, thưởng thức cũng không được"
"..."
"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày em không được cùng Phong Đức nói vượt qua ba câu"
"..."
Thời Tiểu Niệm đối với hắn không còn lời nào có thể nói, người có thể ghen như vậy cẫn là lần đầu tiên cô thấy, cô buông ra sự kiềm chế của hắn, "Anh muốn thế nào thì cứ như vậy đi, tôi đi rửa tay."
Cô còn phải đi nghe trộm. Nghe tin tức của Thời Địch.
Không biết ngày hôm qua Thời Địch có hay không cùng Đường Nghệ liên lạc qua.
"Em không thể đụng vào nước." Cung Âu véo lông mày, trên tay cô còn bị thương.
"Vậy chung quy tôi phải làm thế nào." Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, trên tay cô chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đến trong mắt hắn như thế nào lại là hai tay cô bị phế bỏ.
Nghe được lời này của cô, Cung Âu một cái chuyển qua cô, hai tay đặt tại trên vai cô, tà khí nhíu mày, con ngươi đen sâu kín dừng ở cô, trong con ngươi xẹt qua một vệt ánh sáng.
Thởi Tiểu Niệm nhất thời cảm giác được một tia ác ý.
Quả nhiên, một giây sau, tổng giám đốc Cung Âu lớn tiếng tuyên bố, "Rất tốt, việc rửa tay cho em cứ để tôi."
"..."
Thời Tiểu Niệm điên rồi.
Chờ Thời Tiểu Niệm trở lại thư phòng, tay cô đã được Cung Âu tự mình "Tắm" một lần lại khắp cả.
Nói là tắm, quá trình chính là bị hắn đùa giỡn một lần lại một khắp cả.
Một hồi hôn, một hồi gặm, một hồi cắn, cô luôn cảm giác đôi tay mình đối với Cung Âu không phải tay, mà là cánh gà, vịt móng, móng giò, hắn tổng dùng ánh mắt như nhìn ngón ăn ngon nhìn chằm chằm mỗi một ngón tay của cô.
Có điều đùa giỡn thì đùa giỡn, Cung Âu vẫn là đưa vết thương của cô một lần nữa rửa sạch sẽ, lại dán băng gạc lên, chăm chút cẩn thận vết thương của cô.
Một Cung Âu như vậy, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nên hận hay là nên yêu mới tốt.
Ở trong thư phòng ngồi một hồi, Thời Tiểu Niệm đứng lên đi tới thiết bị nghe lén. Đứng trước thiết bị, đem màn hình mở ra.
Ngày hôm qua cô đều là ở bên ngoài, chưa từng nghe qua.
Màn hình chậm rãi sáng lên, mặt trên có các ký tự, mật mã biểu hiện, cô xem không hiểu, chỉ kiếm mấy ứng dụng mà cô biết, Thời Tiểu Niệm nắm chặt con chuột, di động đến khu vực tin nhắn trên màn ảnh.
Tin nhắn của Thời Địch lập tức toàn bộ xuất hiện tại trước mặt cô, bao gồm cả các tin nhắn đã bị xóa bỏ.
Tin nhắn phần nhiều là cô ta cùng đạo diễn thảo luận nội dung kịch bản, Thời Tiểu Niệm chỉ qua loa quét một chút, liền phát hiện bên trong kịch bản của Thời Địch có rất nhiều cảnh võ thuật, xem ra Thời Địch thật không có mang thai.
Mang thai, là lời nói dối.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục nhìn xuống, lựa chọn những tin tức hữu dụng, bỗng nhiên một cái tin nhắn nhảy vào trong mắt của nàng
Là tin nhắn Thời Địch gửi ra nước ngoài.
Nước ngoài, Đường Nghệ không phải đã đi nước ngoài sao.
Thời Tiểu Niệm nhất thời cẩn thận, đem tin tức cùng nội dung tin nhắn kết hợp lại
Đường Nghệ lại trở về nước
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, Đường Nghệ cùng Thời Địch đến tột cùng là quan hệ gì.
Sau ba ngày, chỗ cũ, không gặp không về.
Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn thông tin trên màn hình, thông điệp, môi mím thật chặt
Ba năm trước đích thực cùng lần này rốt cục là có thể làm sáng tỏ sự việc sao
Quá tốt rồi.
Chờ chút, bọn họ không mang theo bất kỳ thiết bị di động nào, cô cũng không thể nghe trộm được nội dung rồi.
Cô chỉ có đi ra cửa nhìn chằm chằm Thời Địch.
Nhưng hiện tại, mỗi ngày / giờ cô đều bị Cung Âu quấn vào bên người mang đi, làm sao đi nhìn chằm chằm Thời Địch cùng Đường Nghệ
Nếu muốn ra ngoài, còn phải được Cung Âu chấp nhận lệnh "Cho phép ra ngoài đặc biệt" mới được.
Buổi sáng đẹp trời, ánh mặt trời buổi sớm chiếu vào khung cửa sổ, nước sương ở trên cửa tan ra, như giọt nước mắt của mỹ nhân nhỏ xuống.
Trong phòng ngủ hoa lệ.
Cung Âu nằm ở trên giường lớn, dưới mái tóc ngắn rối bù là một khuôn mặt anh tuấn, nét đẹp Á Đông pha trộn hài hòa với đường nét phương tây, đôi mày kiếm sẫm màu, đôi mắt đóng chặt, hàng lông mi tinh xảo, chiếc chăn mỏng được đắp trên người hắn, để lộ ra nửa lồng ngực kiên cố, hô hấp đều đều lấy, tất cả đều là một tổ hợp gợi cảm.
Bỗng dưng, Cung Âu đưa tay hướng về bên cạnh mò mẫm.
Trống rỗng.
Lông mày Cung Âu cau lại, đôi mắt chậm rãi mở, đồng tử đen kịt, con ngươi mang theo một vệt lim dim, quay đầu nhìn về bên cạnh.
Bên cạnh giường ngủ không có ai.
Sáng sớm nữ nhân này lại đi đâu
Cung Âu đưa tay ấn ấn mi tâm, từ trên giường ngồi xuống, một gương mặt yêu kiều cười khẽ đột ngột tiến vào trong tầm mắt của hắn.
"Cung tiên sinh, chào buổi sáng."