A Tiến nhìn cô, còn chưa đợi anh lên tiếng Thẩm Tinh Không lập tức đoán ra, cô xua xua tay: “Thôi được rồi, tôi biết rồi, Thẩm Chi Diệu bảo anh tới giám sát tôi có đúng không?”
A Tiến không trả lời, thực ra, là anh ở nhà bí bách quá nên đã tự mình chạy tới đây, nhìn mặt cô anh không có cách nào mở miệng được.
Thẩm Tinh Không vỗ vỗ tay vào trán nhìn anh và nói: “A Tiến, tôi muốn học đi xe đạp, anh có biết không?”
A Tiến đơ người ra, nhìn chiếc xe sang trong bên cạnh: “Tại sao phải học cái đó?”
Thẩm Tinh Không chép miệng rồi nói: “Lên đại học thì phải học cho biết chứ! Anh có biết không?”
A Tiến gãi gãi đầu.
Tại công viên.
Thẩm Tinh Không ngồi trên chiếc xe đạp đạp loạng choạng, A Tiến ngồi phía sau đỡ lấy cô trán đẫm mồ hôi, nhìn bộ dạng cố gắng lại vụng về của cô mà anh không nhịn được cười.
Thẩm Tinh Không mệt tới mức sắp ngã cả xuống, cô dừng lại, quay đầu nhìn A Tiến, nhìn chiếc áo sơ mi của anh ướt cả đi rồi cô mới chán nản nói: “Tôi đần quá!”
A Tiến vội vàng lắc đầu: “Lúc mới đầu ai cũng thế này cả, đừng nản chí!”
Thẩm Tinh Không đón lấy chai nước anh đưa, uống một ngụm, rồi dựa đầu vào vai anh: “A Tiến, anh nói xem, tới năm nào tôi mới học biết đi được đây!”
A Tiến không nói gì, cơ thể anh cứng đơ lại.
Mấy ông cụ vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn hai người họ đột nhiên nói lớn tiếng: “Tôi nói cái tiểu cô nương học đi xe đạp kia này, cháu không thể lúc nào cũng để anh cháu đỡ đằng sau, phải tự mình đạp chứ, cứ ngã mấy lần là khác biết đi còn cứ đỡ như thế thì không học được đâu!”
“Đúng thế, cả cái cậu anh kia nữa, cứ trộm bỏ tay ra, để con bé nó không biết cứ thế đạp đạp rồi nó khác biết đi dần dần.”
Thẩm Tinh Không ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu lại nhìn A Tiến: “Anh trai, lát nữa anh cứ bỏ tay ra đừng nói cho em biết có được không?”
A Tiến nheo mày lại: “Không được, ngã xuống đấy sẽ bị thương mất.”
Thẩm Tinh Không đá vào chiếc xe: “Em cũng không phải là người giấy, ngã bị thương rồi sẽ khỏi, sợ gì chứ! Anh trai có đỡ không, không đỡ em tự đi đấy?”
A Tiến mím môi lại, nhìn cô trèo lên xe đạp, anh vội vàng dùng lực bám vào sau xe.
Thẩm Tinh Không vừa đạp vừa kêu lên: “Anh bỏ ra đi? Có bỏ ra không thì bảo?”
A Tiến vẫn nhất quyết bám lấy, mấy lần rõ ràng biết có thể bỏ tay ra nhưng anh vẫn không bỏ ra được....
Không bỏ tay ra.....
Anh nghiến chặt răng lại.
Ánh mặt trời bắt đầu khuất sau đỉnh núi, những chiếc lá ào ào rơi xuống, A Tiến toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Thẩm Tinh Không đi tới một cái dốc, anh nghe thấy cô căng thẳng kêu lên bảo anh bỏ tay ra, anh không biết tại sao, đột nhiên anh có chút hoảng loạn liền bỏ tay mình ra.
Nhìn Thẩm Tinh Không đạp xe từ trên dốc xuống dưới, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút trống vắng, sau này có phải anh sẽ không được đưa cô tới trước đón cô về nhà nữa không?
Anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Thẩm Tinh Không từ trên dốc phi xuống dưới, mãi cho tới khi tới bãi cỏ ở dưới, cô mệt rồi, quay đầu lại thực sự không còn nhìn thấy A Tiến đâu nữa, trong lòng lo lắng, mãi tới khi cả người và xe ngã trên bãi cỏ.
A Tiến nghe thấy tiếng kêu của cô, vội vàng giật mình chạy xuống, Thẩm Tinh Không không hề đau một chút nào, ngã xuống đó hai chân cô mềm nhũn ra không đứng được dậy, nhưng đạp xe từ trên dốc xuống phía dưới trong lòng cô chỉ cảm thấy vui, cô ôm lấy chân mình cười ha ha.
A Tiến nheo chặt mày lại, dựng chiếc xe lên, cầm vào cổ chân cô, nhìn chân cô bị xước một vệt chảy cả máu, đồng tử mắt anh bỗng chốc co chặt lại.
Thẩm Tinh Không vui vẻ dùng hai tay xoa xoa vào hai má anh: “Em biết đạp rồi! Cảm giác từ trên đó xuống đây đúng là thật yomost! A Tiến, ngày mai chúng ta lại tới đạp đi, dù sao thì em cũng có rất nhiều thời gian.”
A Tiến chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, mặt anh lạnh lùng: “Vẫn còn đi được nữa! Cẩn thận ngã gãy chân!”
Thẩm Tinh Không bỏ tay trên mặt anh ra cười cười: “Gãy thì bó bột vào thôi, bạn Vũ Tiên Tiến, có thích đạp xe đưa em về nhà không? em không còn chút sức lực nào cả.”
A Tiến mặt vẫn nghiêm khắc, còn chưa đợi anh nói gì Thẩm Tinh Không liền ôm lấy chân kêu lên: “Đau quá đau quá.....không đi được nữa rồi....không ai quan tâm mình thì mình sẽ nằm trên bãi cỏ này cả đêm mất thôi.”
A Tiến nheo mày lại nhìn cô, đứng lên dựng chiếc chân chống xe lên rồi một tay kéo tay cô cho cô ngồi lên xe, anh hức một tiếng: “Ngồi cho chắc đấy, ngã xuống là không ai chịu trách nhiệm đâu.”
Thẩm Tinh Không cười cười ngồi phía sau, nhìn A Tiến đạp chiếc xe loại chỉ dành cho con gái này, cô giữ hai tay vào eo anh nói: “A Tiến, anh biết nói đùa rồi.”
A Tiến chỉ hắng giọng, không nói gì, đưa cô từ công viên đi về nhà.
Tại Thẩm gia.
Thẩm Chi Diệu đứng ở trước cửa sổ nhìn ra khoảng không phía bên ngoài, mùa thu tới rất nhanh, nhiệt độ chẳng mấy mà đã giảm xuống còn có hơn mười độ.
Chị Hoan gọi anh: “Tiên sinh, tới giờ xuống thuốc rồi.”
Thẩm Chi Diệu đứng im bất động, ngây người ra ở đó.
Chị Hoan thấy vậy liền tiếng lại dần, nhìn theo ánh nhìn của anh, liền nhìn thấy A Tiến đạp chiếc xe đạp, người ngồi phía sau là Thẩm Tinh Không và hai người đang tiến vào sân, chiếc xe ô tô thì ở phía sau bọn họ, đúng thật là buồn cười, có xe ô tô không ngồi lại còn tốn hơi đạp xe đạp.
Chị Hoan ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chi Diệu, thần sắc anh làm chị sợ hết hồn, nói không rõ là nét mặt gì, phức tạp tới mức làm chị sợ hãi, chị chưa từng thấy tiên sinh có ánh mắt lạnh lùng như vậy, ở bên ngoài bất luận anh là người sống thế nào nhưng khi về nhà hầu như lúc nào anh cũng giữ nét mặt vui vẻ với người làm....
Đột nhiên thấy anh như vậy, con tim chị Hoan hốt hoảng và đập liên hồi, chị gọi: “Tiên sinh?”
Thẩm Chi Diệu từ từ quayd dầu sang, thần sắc đã trở về trạng thái bình thường, anh nhìn chị Hoan: “Đến giờ uống thuốc rồi đúng không?”
Chị Hoan vội vàng gật đầu, đưa mấy loại thuốc cho anh, vô tình nói một câu: “Tiểu thư khác trước rồi, trước đây làm gì chịu cười nói với A Tiến đâu....nói cho cùng thì đều là người trẻ, vẫn có thể chơi hợp được với nhau.”
Thẩm Chi Diệu hơi nheo mắt lại, anh cho mấy viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước nuốt hết.
Uống thuốc xong anh lại quay người nhìn ra ngoài.
Trời đã bắt đầu tối.
Đều là người trẻ?
Miệng anh khẽ nhếch cười, ánh mắt anh lạnh lùng.
Thẩm Tinh Không sau ngày hôm đó liền tìm được nơi để đi, sáng sớm cô đã đạp xe đi lên thư viện, A Tiến ngồi trong xe đi theo cô phía sau.
Sau khi xem sách cả một ngày, khi cô quay về lại cùng A Tiến đi tới công viên chơi một lúc.
Hai người cùng nhau đạp xe trên con đường có vài người đi bộ, gió mùa thu thổi nhẹ vào người Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy bản thân mình rất vui vẻ, dường như những buồn phiền cô đều quên hết rồi.