Ngoài cửa.
Đứng ở cửa cầu thang, có một người đàn ông toàn thân đang không ngừng run lên.
Anh nắm hai bàn tay chặt lại thành nắm đấm, dây thần kinh trên thái dương giật lên đùng đùng đáng sợ.
Bởi vì đang kìm nén vì thế mà mặt anh tím tái hết cả đi.
Trong phòng, tiếng kêu của Thẩm Tinh Không truyền ra, đôi vai anh run lên như thể nó sắp rời ra khỏi cơ thể.
Mấy lần anh đều muốn xông vào trong, nhưng sự kích động đó đã được kìm nén lại.
Anh đưa hay bàn tay đặt lên hai vai mình, vết thương cũ ở đó đang bắt đầu đau nhói...
Thời anh còn thiếu niên, hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, anh sống trong một thành phố nhỏ ở vùng biên giới, khi nhỏ mấy anh chị em anh sớm đã được dạy để giúp đỡ gia đình làm việc, anh lớn tuổi nhất vì thế gánh vác cũng nhiều nhất.
Mỗi lẫn anh nhìn thấy em trai em gái mình nhìn những đứa trẻ khác tới trường với ánh mắt khao khát, anh chỉ hận bản thân mình sao chẳng làm được gì ngoài việc có một cơ thể khỏe mạnh.
Sau đó có cơ quan quân đội tới chiêu binh, điều kiện rất tốt, anh rời khỏi nhà, mỗi năm quân đội sẽ cho gia đình anh hai vạn.
Hai vạn là một số tiền lớn, khi đó anh chẳng suy nghĩ gì mà quyết định đi luôn.
Đi rồi mới biết là khổ cực thế nào, ngày nào cũng dạy sớm chịu sự rèn luyện khi trời vẫn còn đang tối om như mực, tân binh còn bị tra tấn vượt quá cả sự chịu đựng, có rất nhiều người đã bỏ trốn, anh thì nghiến răng chịu đựng, trong lòng anh nghĩ, anh ở đây ba năm thì nhà anh có thể xây ngôi nhà mới rồi.
Không đợi được ba năm, chỉ ba tháng sau anh đã phải ra chiến trường.
Nơi đó dường như rơi vào trạng thái hỗn chiến, có mấy tập đoàn quân sự cùng đấu đá sống mái với nhau, anh phục vụ một tập đoàn khá yếu trong số đó.
Thoát khỏi cái chết hết lần này tới lần khác, không nhớ nổi bao lần bị trọng thương rồi lại hồi phục, anh cũng không biết bản thân mình còn có thể sống để quay về nhà được hay không.
Có một lần anh bị lựu đạn làm cho bị thương, hôn mê bất tỉnh không biết bao lâu, khi tỉnh lại thì trên mặt đất toàn là xác chết.
Anh lắc lắc đầu đứng lên, nhìn bãi chiến trường vẫn còn đầy khói bom, năm đó anh mới tuổi.
Lê lết cơ thể bị trọng thương, anh ra khỏi bãi chiến trường đó, nếu không phải được người trên đường cứu chắc tối hôm đó anh đã bị chó hoang ăn thịt rồi.
Người đó tìm bác sĩ điều trị cho anh, nhìn cơ thể cường tráng của anh, người đó hỏi anh có thể đánh thắng được ba người không.
Anh đã được huấn luyện trong quân đội, ngày nhỏ cũng đã học vài công phu của một ông cụ hàng xóm, cơ thể anh vẫn còn đầy vết thương anh nói đánh được.
Kết quả anh thực sự thắng.
Người đó liền hỏi anh, có bằng lòng đi theo anh ta không.
Anh nhìn người đó ăn mặc hoa lệ, cuối cùng anh đã gật đầu.
Người đó chính là Thẩm Chi Diệu.
Ngày hôm đó anh đi cơ sở, vì muốn giành lấy công trình dự án hạ tầng với cơ quan nhà nước.
Trên đường đại lộ xảy ra sự cố, Thẩm Chi Diệu đã vòng vào đường nhỏ để đi và đã gặp kẻ bại binh nửa sống nửa chết đó.
Cùng Thẩm Chi Diệu về Thẩm gia, anh mới biết là bản thân mình đi theo người thế nào.
Thẩm Chi Diệu đối đãi với anh vô cùng tốt, lương cao, công việc lại oai phong lẫm liệt, người nhà anh sớm đã rời khỏi nơi đó, bây giờ sống cuộc không vô lo vô nghĩ.
Anh biết những gì bản thân mình bỏ ra không hề là gì so với sự đối đãi và những gì Thẩm Chi Diệu cho anh và gia đình mình.
Anh biết bản thân mình không có tư cách để cướp bất kể cái gì với anh, thế như giây phút anh nghe thấy Thẩm Tinh Không kêu cứu anh rõ ràng cảm nhận thấy con tim mình như đang bị xé ra làm từng mảnh....
Đêm hôm đó, người đau không chỉ có cô.
Không thể làm gì cả, cũng không thể nói gì...
Thực ra anh còn đau hơn cả cô...
Ở trong phòng.
Thẩm Chi Diệu gầm lên, cùng với sự run rẩy không ngừng của cô, sau khi không ngừng tấn công vào cơ thể cô, cuối cùng thì anh cũng mồ hôi nhễ nhại nằm trên cơ thể Thẩm Tinh Không.
Nhìn cô, Thẩm Chi Diệu dùng ngón tay lướt qua hàng lông mi ướt nước của cô, anh thấp giọng gọi cô: “Tiểu Tinh...thích món quà của anh không....”
Cơ thể Thẩm Chi Diệu vẫn như đang co giật, hai tay cô túm lấy ga giường, gằn giọng mắng anh: “Đừng gọi tôi, ghê tởm!”
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống, hôn lên trán cô, khẽ cười, bàn tay anh nhẹ nhàng lướt khắp khuôn mặt cô, anh thấp giọng nói khàn khàn: “Em có biết vừa nãy chúng ta cùng nhau bay lên thiên đường đó nó là cảm giác gì không?”
Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, nhắm mắt lại không nói gì.
Thẩm Chi Diệu khẽ cười, chạm tay vào cái mũi dọc dừa của cô, thì thầm bên tay cô: “Đó là cao trào....”
Cơ thể Thẩm Tinh Không cứng đơ lại, cô cắn môi không phát ra tiếng nói.
Thẩm Chi Diệu cười rồi đưa tay ra ôm cô vào lòng, anh cúi đầu hôn lên vai cô, thở dài một tiếng rồi nói: “Em là người phụ nữ của anh rồi Tiểu Tinh.”
Thẩm Tinh Không ngửi thấy mùi trên cơ thể anh, cô đẩy anh ra đầy ghê tởm, cô ngồi phắt dậy và định đi xuống đất, cũng chẳng quan tâm bản thân mình không một tấm vải che thân, cô nói đầy vẻ thù hận: “Phụ nữ của chú quá nhiều, tôi làm không nổi, chú nuôi tôi mấy năm nay đêm nay coi như tôi báo đáp hết rồi, tôi sẽ không nói cho ông nội biết nhưng chú cũng đừng quấy rầy tôi nữa.”
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại nhìn cô.
Bàn chân Thẩm Chi Diệu vừa chạm xuống đất, cả người cô đột nhiên ngã xuống, hai chân cô tê dại và mềm nhũn ra, cô thở hổn hển.
Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng, dựa mình vào đầu giường, anh khoanh tay trước ngực: “Sao em không hiểu anh một chút nào thế nhỉ. Từ trước tới nay đều là anh sắp xếp mọi chuyện, được mấy lần để người khác dạy bảo anh chứ? Vì thế Tiểu Tinh, lời em nói anh không đồng ý một chữ nào.”
Thẩm Tinh Không ngồi dưới đất có chút bối rối, cô rút chiếc ga từ trên giường quấn vào người, trừng mắt nhìn Thẩm Chi Diệu: “Vậy chú muốn thế nào? Muốn có cả người và tài sản? Tôi có cần viết một tờ đơn nói rõ từ bỏ quyền thừa kế không?”
Thẩm Chi Diệu cầm lấy một điếu thuốc, từ từ châm lửa, anh rít một hơi: “Chẳng phải anh nói rồi à, anh không cần tài sản, thứ anh cần là em.”
Thẩm Tinh Không hận bản thân không thể giết chế tên vô lại này, cô trừng hai mắt rực lửa lên nhìn anh: “Chú muốn có tôi chẳng phải là để có được công ty sao? Còn tôi thì không muốn, tôi thi đại học xong sẽ lập tức rời khỏi nơi đây! Chú không sợ người ngoài biết chú là một kẻ cặn bã à, ngày mai chú có dám mở một buổi công bố nói rằng chú sẽ cưới tôi không Thẩm Chi Diệu?”
Thẩm Chi Diệu mỉm cười, quay sang cầm lấy điện thoại, vừa ấn số vừa nói: “Chẳng có gì mà không dám...”
Thẩm Tinh Không nhìn anh gọi điện thoại và nói chậm rãi: “Tôi là Thẩm Chi Diệu, buổi chiều ngày mai hãy tập trung hết các phương tiện thông tin đại chúng, tôi muốn mở một cuộc họp báo. Chủ đề là tin tức kết hôn....”
Thẩm Tinh Không thấy anh như vậy vội vàng chạy tới cướp lấy chiếc điện thoại, vội vàng gầm vào trong máy: “Chú ấy nói đùa đấy!”
Cúp máy xong, Thẩm Tinh Không tức giận nhìn anh vẫn cười vô tư thích thú.
Anh thấy cô tức giận tới mức run lên, anh đưa tay ra ôm lấy eo cô, vỗ nhẹ: “Sao lại không muốn nữa thế? Không muốn nghe xem ngày mai anh sẽ tuyên bố hùng hồn thế nào à?”
Thẩm Tinh Không đẩy anh ra, càng ngày cô càng cảm thấy chiếc mặt nạ anh đeo thật cao minh, anh chính là một tên vô lại, một kẻ lưu manh!
Thẩm Chi Diệu nhìn cô đứng cũng đúng không vững nữa anh liền kéo cô xuống giường và nhanh chóng chùm chăn lên cô rồi nói: “Đừng tắm nữa, tắm rồi cũng sẽ lại bẩn thôi...đã nói rồi chúng ta sẽ làm chuyện đó cả đêm mà....”
Thẩm Tinh Không kêu lên một tiếng, cơ thể anh lại đè lên người cô, cô co rúm người lại, đầu óc cô lại trở nên trống rỗng trước những hành động của anh.