Tổng quản lý thực ra trong lòng có chút khó xử.
Rốt cuộc người tiếp khách ở câu lạc bộ Kim Sắc cũng không phải tới bán mông!
Nhưng mặc dù là khó xử, hắn cũng sẽ đem người trực tiếp đưa tới trước mặt Hứa Bạch Diễm!
Trên đời này liền không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, hơn nữa vẫn là Hứa thiếu chân chính coi trọng, hắn còn có thể cự tuyệt hay sao?
Cùng lắm là đến lúc đó dùng một số tiền, giải quyết tên nhóc kia là được!
Dù sao cũng tốt hơn hiện tại đắc tội Hứa thiếu!
Đường Hoan đột nhiên bị kêu lên "..."
mmp!
Không biết tại sao, có dự cảm xấu.
Bạch Thừa Hoan xuất hiện ở ghế lô thuộc về một mình Hứa Bạch Diễm, hai tay quy quy củ củ đặt ở trước người, xoa xoa góc áo của chính mình, bộ dáng ngoan ngoan vô cùng.
Nhưng mà kỳ thật ý tưởng trong lòng, phá lệ hung tàn!
Nếu là mơ ước cúc hoa lão tử, muốn bá vương ngạnh thượng cung, đầu ngươi cũng sẽ đập bạo, biết không!
"Bạch Thừa Hoan, hử?"
Thanh âm Hứa Bạch Diễm vô cùng dễ nghe, mang theo một loại cảm giác tê dại, cả người hắn lười biếng, làm cho người ta giống như thấy được một con rắn độc không chút chú tâm để ý.
Động tác thong thả tuần tra tới lui trên người Đường Hoan, bình tĩnh thong dong mà lại khí phách!
Đường Hoan tuy rằng không biết bệnh kiều này muốn làm gì, nhưng du͙ƈ vọиɠ cầu sinh nói cho hắn biết, nhất định phải lấy bất biến ứng vạn biến.
Cho nên mười phần chân chó hehe cười, "Là tôi, cảm ơn Hứa thiếu nhớ rõ tên tôi!"
"Nghe nói Bạch gia trước kia cũng có một hai phần tiền, như thế nào lại sinh ra ngươi loại cẩu bộ dáng cúi đầu khom lưng này?" Lời nói của Hứa Bạch Diễm trước nay đều không biết cái gì kêu khách khí.
Đường Hoan: "..."
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!
Ta còn nghe nói cha mẹ ngươi là người bình thường kia, như thế nào lại sinh ra tên vương bát đản bệnh thần kinh như ngươi?!
"Từng đường đường là Bạch thị tổng tài, bây giờ lưu lạc đến loại tình trạng này, muốn báo thù không?" Hứa Bạch Diễm chỉ ung dung thong thả hỏi.
Phản diện tại sao lại là phản diện?
Còn không phải là bởi vị bọn hắn không làm yêu thì không thoải mái!
(làm trò nhưng thích để làm yêu đếy, ahihi)
Hứa Bạch Diễm chính là một cái làm yêu như vậy, rảnh rỗi nhàm chán, trước hết phải tìm cho Tưởng Thần Hi cùng Ngu Uyên chút phiền toái!
Tốt nhất là trong lúc lơ đãng, dùng Đường Hoan xử lý Tưởng Thần Hi!
Đương nhiên, nếu như Đường Hoan uy hiếp đến an toàn của Ngu Uyên, Hứa Bạch Diễm tên bệnh kiều này sẽ không chút do dự gϊếŧ chết hắn!
Đường Hoan mới không cần làm súng cho người khác, "Hehe... Không muốn báo thù..."
Một bộ dáng vẻ ta là người thành thực, dù sao đi nữa cũng đã tiện hề hề như vậy!
"Bạch gia các ngươi bởi vì một nữ nhân mà bị làm cho phá sản, ngươi cư nhiên không muốn báo thù?"
Ánh mắt Hứa Bạch Diễm nhìn Đường Hoan giống như đang nhìn một cái chê cười, đặc biệt là cái loại ánh mắt khinh miệt này, làm cho người ta cảm thấy trong lòng thực không thoải mái.
Thật giống như đang nhìn bùn lầy trên mặt đất.
Đường Hoan gật đầu giống như trống bỏi, "Không muốn! Không muốn! Tôi tự có hiểu rõ chính mình! Tôi đối với loại sinh hoạt hiện nay thực thỏa mãn, cha tôi từ nhỏ đã nói với tôi, oan oan tương báo khi nào dứt!"
Loại chuyện ma quỷ này, Đường Hoan thuận miệng liền bịa ra.
"A... Phế vật!" Hứa Bạch Diễm quả thực lười liếc mắt nhìn Đường Hoan một cái.
Phảng phất xem loại phế vật này nhiều một chút cũng ô uế hai mắt của bản thân.
Đường Hoan:...
"Cút đi!"
Đường Hoan một chút liền từ trong phòng cút ra ngoài, không chút do dự!
...
Từ sau khi tên bệnh thần kinh Hứa Bạch Diễm kia tìm hắn phiền toái, Đường Hoan vẫn luôn lo lắng đề phòng.
Sợ vạn nhất tên bệnh thần kinh kia lại tới câu lạc bộ Kim Sắc, một hai nhất định phải khuyến khích hắn đi báo thù thì làm sao bây giờ?!
Tuy nhiên sau một đoạn thời gian dài lo lắng đề phòng, phát hiện Hứa Bạch Diễm cũng không tới.
Vì thế lại vui vui vẻ vẻ tiếp tục làm tiểu đệ tiếp khách!
_____
Tại sao lại cảm giác chương này dài như vậy ;-; có phải vì đây là chương thứ tư trong ngày không?
Tầm , chương tiếp sau, tui thực sự không có sức lực edit :
Yep nên là không sung sức một ngày chương nữa :vvv