Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

☆ Chương : (chưa beta)

_Thắt lưng kia, vòng eo kia, cặp mông vểnh kia, đôi chân dài kia…

Chớp mắt đã qua một tuần lễ. Sau khi được điều đến bãi đỗ xe rồi chịu đựng áp lực dưới trướng Phương Đại Hưng, trải qua mấy ngày tập luyện cật lực, Cơ Tiểu Vũ bất chợt học tập thêm được ít tri thức, tiếp đó liền bắt đầu chính thức trực ban.

Phương Đại Hưng nhìn cậu không vừa mắt, phái cậu đi làm tuần tra viên, mỗi ngày đi qua đi lại tuần tra ở bãi đỗ xe, bảo đảm an toàn và trật tự xung quanh, cùng với việc cung cấp phục vụ khi các chủ xe yêu cầu.

Nói thật việc này vẫn còn nhàn rỗi hơn so với làm bảo an ở đại sảnh, có điều Cơ Tiểu Vũ là đứa trẻ luôn luôn không chịu ngồi yên, lúc không có chuyện gì làm sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng ở bãi đỗ xe không có người nói chuyện thường xuyên, hơn phân nửa thời gian chỉ có thể một người một xe đối mặt nhau mà lầm bầm lầu bầu. Mà thời điểm nhiều người lái xe đi, cậu còn bị hít khói xe không ngớt, đối với khứu giác nhanh nhạy của gà rừng tinh mà nói thì là một trải nghiệm chẳng tốt tí nào.

Đi làm dưới bãi đỗ xe ngầm cũng chia làm ba buổi sáng trưa chiều để thay phiên công việc, Cơ Tiểu Vũ vừa đến đã bị Phương Đại Hưng sắp xếp hai buổi sáng, từ giờ đêm đến giờ sáng. Thời gian này là đoạn thời gian nhàm chán nhất, mấy giờ liên tiếp có thể không nhìn thấy một bóng ma nào, cố tình lại không thể ngủ, khiến cậu nhịn sắp hỏng luôn rồi.

Còn hai ngày cuối tuần, Phương Đại Hưng vẫn chưa chịu cho Cơ Tiểu Vũ nghỉ, yêu cầu cậu phải trực ca tối, từ bốn giờ chiều đến giờ đêm.

Nếu bảo an Hồng Thăng phải trực ban vào cuối tuần hoặc ngày lễ, đều sẽ có phí tăng ca theo quy định của quốc gia, thế nên Cơ Tiểu Vũ không có cảm xúc tiêu cực gì với tăng ca cả, ngược lại còn rất tích cực. Trước tiên cậu ăn no xong ngủ một giấc trưa, đúng giờ rưỡi thì chạy bộ đến Hồng Thăng.

Thành phố Ninh xây dựng đô thị không tồi, nơi nơi đều có bóng râm của cây xanh, hai bên đường cái còn có đường dành riêng cho người đi bộ, vừa bằng phẳng vừa sạch sẽ, Cơ Tiểu Vũ chạy lên vô cùng vui sướng, không cảm thấy mệt một chút nào.

Cậu thân cao chân dài, diện mạo xuất chúng, chạy vừa mạnh mẽ vừa nhẹ nhàng, tựa như một cơn gió thoảng qua vậy, một đường hấp dẫn không ít người qua đường xung quanh quay đầu nhìn lại.

Một chiếc xe thể thao màu bạc đang ngừng ở ven đường chờ đèn đỏ, cửa số chỗ ngồi phía sau đang mở ra, bên trong có một người đàn ông mặc trang phục hưu nhàn tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Cơ Tiểu Vũ vừa lúc chạy tới từ đường đi bộ bên cạnh, khiến một cô nàng đang đi tới đối diện phải kéo tay áo bạn học, kêu lên: “Oa mau nhìn cậu đẹp trai kia kìa!”

“Thực sự đẹp trai quá đi mất, y hệt như minh tinh vậy á, chụp lại nhanh chụp lại nhanhhh!”

“Ui da không chụp được, cậu ấy chạy nhanh quá!”

Trình Dự Đường bị đánh thức, có hơi không vui mà mở to mắt tùy ý nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt thoáng chốc ngưng lại, dính chặt lên dáng người nọ như hình với bóng, thắt lưng kia, vòng eo kia, cặp mông vểnh kia, đôi chân dài kia……

Không biết tại sao, anh lại nhớ tới báo chí lúc đưa tin thường viết một câu để hình dung đường phố là —— một phong cảnh tuyệt đẹp trong thành phố.

Ý niệm vừa nhảy ra trong đầu, chính mình cũng cảm thấy thật dung tục.

Vừa trôi qua thời gian vài giây như thế, giao lộ thay đổi đèn, tài xế lái xe về phía trước, mà Cơ Tiểu Vũ cũng đã hướng tới Hồng Thăng chạy một quãng xa, cuối cùng khuất bóng.

Trình Dự Đường “chật” một tiếng, chưa tận hưởng xong đã phải thu hồi tầm mắt.

Tài xế vẫn luôn nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của ông chủ nhà mình, thấy thế lập tức hỏi: “Trình tổng, sao vậy ạ, có chuyện gì sao?”

Trình Dự Đường vốn muốn nói không có gì, nhưng lời đến bên miệng đã sửa lại: “Tôi vừa định đến công ty xử lý một chút việc, hôm nay không đi chơi bóng nữa, anh vòng lại đưa tôi đến công ty một chuyến đi.”

“Vâng ạ.”

Tài xế nghĩ thầm vị tổng tài này của chúng ta thật cuồng công việc, ngày qua ngày đều quá ràng buộc, quá không thú vị mà. Cuối tuần vẫn muốn đến công ty tăng ca, còn vất vả hơn cả nhân viên bình thường, kiếm nhiều tiền như vậy cũng không thấy cậu ta hưởng thụ gì hết, đúng là tự làm khổ mình.

Trình Dự Đường đương nhiên không biết mình trong mắt tài xế đã trở thành một người máy chỉ biết làm việc không biết hưởng thụ, nghĩ nghĩ lại nói: “Sau khi đến công ty rồi anh cứ tự do hoạt động, tôi bận xong sẽ tự lái xe về nhà, ngày mai anh cũng có thể nghỉ ngơi một ngày.”

Tuy rằng lý trí nói với anh quyết định này không được tỉnh táo một chút nào, rất rất làm trái tác phong xưa nay của bản thân, nửa tháng trước mời vật nhỏ kia đến công ty, khi đó căn bản anh không muốn làm gì người ta cả, nhưng hiện tại anh lại nhịn không được.

Không thể nhịn được nữa, không cần nhẫn nhịn nữa. Sau khi bình tĩnh lại, anh nghĩ, anh là tổng tài, hôm nay lại là cuối tuần, anh muốn làm gì thì phải làm cái đó, ai cũng đừng hòng ngăn anh lại.

“Vâng, cảm ơn Trình tổng.”

Tài xế kiềm nén hưng phấn đáp, Trình tổng làm ông chủ đúng là không có gì để bắt bẻ, ra tay cũng đủ hào phóng. Thuộc hạ nếu làm tốt nhiệm vụ của mình, không chạm đến nguyên tắc và điểm mấu chốt của cậu ta thì sẽ được đối đãi tương đối rộng rãi.

Nghĩ đến tối nay và ngày mai có thể thỏa thích thả lỏng, tâm tình tài xế ngay lập tức bay bổng giống Trình tổng, tốc độ lái xe cũng nhanh lên một ít.

……

Bởi vì là cuối tuần, lượng công việc càng ít so với ngày thường, bãi đỗ xe trống hơn phân nửa, ngẫu nhiên mới có nhân viên cũng tăng ca ra vào. Cơ Tiểu Vũ không chịu ngồi yên, vừa đi loanh quanh vừa ngắm xe vô cùng say mê.

Nhờ chuyện trước đó mà cậu được hiểu biết một ít về luật lệ giao thông và các dòng xe, bây giờ Cơ Tiểu Vũ đã không ngu ngơ như trước kia nữa, tuy rằng không có kinh nghiệm thực tế, nhưng cũng không còn hỏi một câu mà đã ba câu không biết, đối với những dòng xe thông thường thì cậu đã có một chút khái niệm về tính năng, bố trí, cấp bậc các loại.

Thế nhưng cậu rõ nhất chính là, vô luận cấp bậc xe gì, chỉ cần là xe bốn bánh thì phỏng chừng cậu đều không mua nổi. Mà nếu mua nổi cũng không lái được, gì mà tiêu hao dầu rồi các loại phí bảo dưỡng linh tinh, căn bản là không thấy đáy, cậu vẫn nên không nghĩ đến thì hơn.

Chờ sau này kinh tế dư dả một chút cậu sẽ mua một chiếc xe hai bánh, vừa kinh tế, vừa khỏe mạnh lại vừa bảo vệ môi trường!

Thoáng chốc đã đến sáu giờ, sau khi thang máy đi xuống, một cô nàng dáng người duyên dáng, đôi môi đỏ mọng bước ra từ bên trong, tóc xoăn màu nâu được xõa trên đôi vai đẫy đà, đôi chân dẫm lên giày cao gót mười cm, dáng vẻ hệt như người mẫu đong đưa đi sàn catwalk trên TV.

Cơ Tiểu Vũ lần đầu được thấy mỹ nữ như thế này, vừa nhìn đã có chút không rời mắt được. Không phải là bị mỹ nữ này câu mất hồn, mà là trên người mỹ nữ mơ hồ tản ra một hơi thở không giống người bình thường, hấp dẫn lực chú ý của cậu.

Mỹ nữ nọ hiển nhiên cũng chú ý đến Cơ Tiểu Vũ, đôi mắt hạnh nhân như người Châu Âu sáng ngời lên, dưới ánh đèn chiếu rọi phiếm lên màu hổ phách tựa như mắt mèo, sau đó vươn bàn tay sơn móng tay đỏ thẫm vén một sợi tóc bên má, nhìn cậu cười một nụ cười phong tình vạn chủng: “Này, cậu đẹp trai, dáng vẻ tỷ tỷ có đẹp không?”

“……” Cơ Tiểu Vũ có cảm giác bị đùa giỡn, tức khắc không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, cũng không quan tâm mỹ nữ đến gần, chỉ nhạt nhẽo nói: “Tiểu thư, chào buổi tối.”

“Cơ, Tiểu, Vũ.” Mỹ nữ nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực cậu, nhẹ nhàng quyến rũ đọc tên của cậu lên, sau đó khẽ cười: “Tiểu Vũ đệ đệ, trước kia chưa từng gặp cậu, cậu là người mới à? Tôi tên là Tô Diệu Nhi, là giám đốc bộ phận quảng cáo Hồng Thăng, muốn làm quen chút không nào?”

Sau khi Cơ Tiểu Vũ vào thành phố cũng thường xuyên bị nữ sinh đến gần, bất quá các cô nàng đều chỉ trêu đùa chút thôi, còn trêu ghẹo táo bạo thì vị trước mắt này là người đầu tiên, cậu không những không có cảm giác hăng hái, ngược lại còn thấy không được tự nhiên. Huống hồ ngày đầu tiên đi làm ở đại sảnh cậu đã bị Trình Dự Đường cảnh cáo, không dám tái phạm sai lầm, vì thế trịnh trọng nói: “Giám đốc Tô, thật ngại quá, tôi đang làm việc, không có thời gian để tán gẫu.”

“Vậy thôi, quên đi.” Tô Diệu Nhi nhướng một bên lông mày đã được kẻ tỉ mỉ, phóng mị nhãn với Cơ Tiểu Vũ, ngay sau đó bước đến phía trước vài bước, nhưng vừa đến bên cạnh cây cột, gót giày cao gót đột nhiên trẹo một chút, cả người lập tức có thể ngã nhào trên nền xi – măng .

“Cẩn thận!” Cơ Tiểu Vũ theo bản năng tiến một bước dài lên đỡ Tô Diệu Nhi.

Tô Diệu Nhi mềm mại không xương thuận thế dựa lên trên vai cậu, sau đó cong đôi môi đỏ mọng tiến đến bên tai cậu thổi một hơi, kêu lên một tiếng kiều mị tận xương tủy: “Meo ~ gà trống nhỏ, có muốn song tu với tỷ tỷ không?”

Cơ Tiểu Vũ tức khắc tê rần da đầu, đệch mợ, đây là một con mèo yêu!

Song tu gì đó, từ ngữ thẹn thùng như vậy sao cô ta có thể quang minh chính đại nói ra được cơ chứ!

Hơn nữa, con mèo yêu này sao lại liếc mắt một cái đã nhìn ra mình là gà rừng tinh? Còn cậu vừa rồi chỉ cảm thấy Tô Diệu Nhi có hơi bất thường, nhưng không xác định được người phụ nữ này có lai lịch gì cả, chẳng lẽ đạo hạnh của mình kém cô ta nhiều như thế sao?

Thừa dịp Cơ Tiểu Vũ đang bàng hoàng, Tô Diệu Nhi giơ tay lướt lên trên ngực cậu, đầu ngón tay trỏ cách một lớp vải đồng phục bảo an, như gần như xa vẽ một vòng tròn dọc theo cơ ngực, cười ha ha nói: “Ai da, nhìn không ra nha, cưng lớn lên gầy như vậy, thì ra vẫn rất ngon đó. Cũng không biết phía dưới phát dục ra sao, có muốn tỷ tỷ kiểm tra giúp cưng không?”

Cơ Tiểu Vũ nổi da gà khắp cả người, cha của con ơi, mèo yêu thật đáng sợ mà!

Trên núi Tiểu Thanh cũng có một con mèo rừng yêu tính tình vừa phóng đãng vừa vô cùng ác liệt, trước kia cũng luôn ra vẻ ỏng ẹo đùa giỡn Cơ Tiểu Vũ. Mấy năm trước, lúc Cơ Tiểu Vũ mới vừa thành niên, đơn thuần vô cùng, là tiểu gà trống chỉ gì cũng không biết, có hai lần tin mèo rừng yêu hẹn hò với mình, băng băng đi đến chỗ hẹn, kết quả lại bị trêu đùa thảm hại, suýt nữa mất hết cả mặt trước chúng yêu ở núi Tiểu Thanh, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Sau này cậu ngã một lần khôn hơn một chút, nhìn thấy con mèo rừng yêu thì lập tức đi đường vòng, nếu đối phương đến gần cậu lập tức bày ra tư thế quyết đấu, không thương hương tiếc ngọc một tẹo nào. Mèo rừng yêu cảm thấy không thú vị, lúc này mới không quấy rầy cậu nữa.

Có vết xe đổ đó, Cơ Tiểu Vũ cũng mặc kệ con mèo yêu trong ngực này là thật sự coi trọng cậu, muốn cùng cậu tương thân tương ái [], hay là giống cái con trên núi Tiểu Thanh, chỉ đơn gianr muốn chơi đùa cậu, cậu đều không muốn tiếp đãi.

[] Nguyên văn là tương tương nhưỡng nhưỡng (nhồi đậu), đại khái có ý là kết đôi, hoặc huỵch toẹt ra là lên giường sinh con với nhau.

Không đợi cậu đẩy Tô Diệu Nhi ra, sau lưng đã có người trầm giọng quát: “Cơ Tiểu Vũ, cậu đang làm gì đó hả?!”

Cơ Tiểu Vũ run run một cái, hệt như tiểu hài tử làm chuyện xấu sau lưng bị gia trưởng bắt tại trận, đôi tay đột ngột thu lại, nhanh chóng nhảy qua bên cạnh, mở miệng vội vã biện giải: “Tôi, tôi không làm gì cả!”

Tô Diệu Nhi đột nhiên không kịp phòng bị, mất cân bằng, suýt nữa đã thực sự ngã chỏng vó lên trời, bất quá thân là mèo yêu, thân thể mềm dẻo vượt trội hơn người bình thường, bèn vặn chiếc eo nhỏ nhắn, vịn cột đứng vững lại, chẳng qua ít nhiều cũng khá là chật vật.

Trình Dự Đường sải đôi chân dài từ thang máy chuyên dụng ra ngoài, trước tiên liếc nhìn Cơ Tiểu Vũ một cái, tiếp đó xoay sang Tô Diệu Nhi, giọng điệu bình thường: “Giám đốc Tô, chuyện vừa rồi là thế nào?”

Tô Diệu Nhi trở lại vẻ đoan trang thành thục trong một giây, mỉm cười trả lời: “Vừa rồi tôi không cẩn thận, tí nữa đã trẹo chân, may là vị đồng chí bảo an mới đến này đỡ tôi lại.”

“Thì ra là thế.” Trình Dự Đường đẩy đẩy mắt kính, bên môi tựa hồ cũng mang một chút ý cười, “Vị đồng chí nhỏ này giúp người làm niềm vui, đáng để khen ngợi.”

Nói là “khen ngợi”, và ngữ khí Trình tổng nghe vẫn rất ôn hòa, nhưng Cơ Tiểu Vũ kì diệu nhận ra một tia cảnh cáo trong đó, lông tơ trên người thoáng chốc dựng cả lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio