Nghe thấy lời bảo vệ nói, vẻ mặt Phúc Trăn đột nhiên thay đổi, trong đầu nảy ra vài từ “do con người làm", chẳng lẽ ai đó ra tay với Đường Thi trước một bước?
Anh ta chạy đến chỗ Bạc Dạ đang cào đống đổ nát bằng tay không, hét lên: “Bạc Dạ, bình tĩnh!" "Cút!"
Bạc Dạ đẩy mạnh Phúc Trăn ra, máu trên ngón tay của anh đọng trên áo sơ mi của Phúc Trăn, trông rất kinh người. Ánh của Bạc Dạ dữ tợn như một con sói, nếu đôi mắt của anh có thể giết người được thì Phúc Trăn đã bị giết chết hàng nghìn lần: “Người là ở chỗ của cậu có chuyện, cậu còn giả mù sa mưa nói tôi bình tĩnh sao? Phúc Trăn, nếu Đường Thi bị tổn hại một chút, tôi sẽ trả gấp đôi lên công ty của cậu."
Đây là muốn xé rách mặt ngay tại chỗ!
Phúc Trăn lùi lại hai bước: “Tôi cũng không nghĩ đến.." "Mới mấy ngày trước còn thú nhận với tôi cậu là người đứng ở phía sau, bây giờ Đường Thi có chuyện rồi mà cậu nói cho tôi biết không phải là cậu sao?" Bạc Nhan tức giận nói, bây giờ nếu có dao thì anh có thể sẽ đâm Phúc Trăn và đi tù, ra tù ra thì sẽ giết cả gia đình của Phúc Trăn!
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Phúc Trăn sắc mặt tái nhợt: “Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại như thế này. Người của chúng tôi đã gọi cảnh sát rồi, anh đừng hấp tấp, Bạc Nhan... bảng quảng cáo bị rơi từ ở tầng ba, Đường Thi cô... cô ấy khó..." “Câm miệng!”
Bạc Dạ hét lên một tiếng, giống như người đàn ông độc ác tàn nhẫn năm xưa, hai mắt đỏ bừng, không thể nào, Đường Thi không thể xảy ra tai nạn, quan hệ của bọn họ vừa mới cải thiện, không thể không có tai nạn...
Họ cũng có một con chó để nuôi cùng nhau, cuối tuần này Bạc Dạ còn có dự định đưa Đường Thi và con chó đi chơi. Anh ấy có rất nhiều dự định cho tương lai, làm sao Đường Thi lại bị thương...
Anh nói, để anh bảo vệ cô...
Bạc Dạ hai tay run lên: “Tôi nói để tôi bảo vệ cô ấy... tôi không làm được.."
Bộ não của anh bây giờ có tất cả mọi suy nghĩ, ý thức của anh đang sụp đổ từng chút một. Vài giây trước anh đã nhìn Đường Thi đẩy anh ra và bị đè dưới bảng quảng cáo, lúc đó nhịp tim của Bạc Dạ đã ngừng lại!
Thời gian như đứng yên trong giây phút đó trở thành nỗi đau vô tận, Bạc Dạ không thể kiểm soát được sự tỉnh táo của mình, sắp phát điên rồi. Đường Thi gặp tai nạn ngay trước mắt anh thì làm sao anh có thể chịu đựng được?
Bạc Dạ không nói nữa, thở hổn hển thể hiện lý trí của anh đã bị ép đến cùng, tai ù đi rồi cảnh sát ập đến kéo anh lại: "Thưa anh, anh cứ để chúng tôi.."
Bạc Da rống lên với đôi mắt đỏ hoe, tất cả giọng nói và chuyển động đều chậm rãi trở thành hình ảnh, từng khung hình giống như một đoạn phim quay chậm, thể hiện sự tương phản rõ nét.
Tàn tích lạnh lùng tàn khốc, người đàn ông gục ngã đàn tuyệt vọng.
Phúc Trăn choáng váng, chưa bao giờ nghĩ rằng Bạc Da lại mất kiểm soát như thế này.
Đường Thi giờ đây đã trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất trong lòng Bạc Dạ, nếu Đường Thi xảy ra một chút chuyện gì thì Bạc Dạ có thể sẽ phát điên.
Giọng Bạc Dạ run run: "Để tôi đến, tôi phải đích thân... tôi không thể bỏ Đường Thi ở dưới được." Cô vẫn còn bị đè ở dưới đây! Cô bị một bảng quảng cáo bằng thép đè nặng! Còn rơi từ độ cao như vậy!"
Bạc Dạ hận không thể đổi người đang nằm trong đống đổ nát bây giờ là mình, trái tim anh rất đau, sau đó vừa đi được vài bước, cảm xúc như muốn bùng nổ, cả người không khỏi căng thẳng, Bạc Dạ ho ra một ngụm máu.
Phúc Trăn sợ hãi đến mức bước chân gần như nhũn ra: "Cậu bị sao vậy, Bạc Dạ, cậu.."
Bạc Dạ che miệng của mình, đột ngột nuốt mùi máu tanh vào miệng, sau đó anh nhất quyết đi lên cứu cho đến khi có người hét lên: “Tìm thấy rồi!"
Ở nơi đó!
Bạc Dạ hoảng sợ chạy đến, họ đã tìm thấy Đường Thi rồi, trên trán cô có một vết thương, máu chảy xuống khiến cô nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt. Chân bị một thanh thép đè lên, Bạc Dạ đẩy qua, nhưng không đẩy được.
Anh ghét bản thân mình vì lần đầu tiên quá kém cỏi, vài người đã gọi người đến nâng đá. Đường Thi được đưa thẳng vào xe cấp cứu, Bạc Dạ lên xe cùng cô, Phúc Trăn muốn kéo anh nhưng không thể giữ được. "Thưa anh, anh cũng cần phải để bác sĩ khám." "Tôi ổn.."
Tay của Bạc Dạ không ngừng run rẩy, cố gắng chạm vào Đường Thi, nhưng anh sợ chạm vào xương nào trên người cô sẽ gây ra tổn thương thứ cấp nên chỉ có thể đột ngột dừng lại.
Có trời mới biết bây giờ anh muốn ôm Đường Thi khóc đến nhường nào. Ông trời ơi, đừng đối xử với anh như thế này nữa được không, tim anh đau như sắp chết!
Anh rõ ràng là một người đàn ông to lớn, là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất ở, hô mưa gọi gió Hải Thành bao năm nay. Nhưng khi ở trước mặt Đường Thi, anh giống như một kẻ bất lực tầm thường, số phận đẩy anh về phía trước và anh không có sức phản kháng.
Bạc Dạ chỉ có thể nắm tay Đường Thi, máu của hai người hòa vào nhau, Đường Thi hơi thở yếu ớt, trên mặt không còn chút máu.
Cô hôn mê, nhận ra ai đang ôm chặt mình.
Sau đó, cô nhận thấy một số chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt minh, từng giọt một.
Nhưng cô thực sự không còn sức lực nữa, thậm chí ý thức của cô cũng bị xóa sạch, não bộ như chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, ngăn không cho cô tỉnh lại.
Đường Thi không mở mắt ra được, nhưng bên tai truyền đến một giọng nói. "Đường Thi... em tỉnh lại đi, em cố gắng chống đỡ có được không? Em đừng có chuyện gì... thật sự đừng có chuyện gì."
Nếu có chuyện gì xảy ra với Đường Thi thì Bạc Dạ không muốn sống nữa.
Anh có thể chống đỡ đến bây giờ là vì anh muốn gạt bỏ hết những chông gai đằng sau Đường Thi, nên anh mới nổ lực để có thể chịu đựng mọi áp lực. Nếu có chuyện gì xảy ra với Đường Thi thì cái gì gia đình và công ty của anh, anh sẽ buông tay hết, anh sẽ chết chung với Đường Thi!
Bạc Dạ khóc.
Người đàn ông cứng rắn cương nghị đã khóc như những đứa trẻ.
Đây là lần đầu tiên cảnh sát nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết như vậy phát ra từ miệng một người đàn ông, không lớn, nhưng cuồng loạn.
Số phận tạo hóa cho họ bao nhiêu xoay vần và đau khổ, cuối cùng họ lại đi đến bước đường này. sao có thể... sao mà tàn nhẫn như vậy...
Ông trời, nếu ông thật sự tốt bụng thì sao lại đối xử với họ như thế này...
Vừa lau nước mắt, Bạc Dạ lại không kìm được nước mắt tuôn rơi, anh nghẹn ngào nằm chặt ngón tay Đường Thi: "Đừng có chuyện nhé, tôi cầu xin em... Đường Thi, coi như tôi cầu xin em có được không hả? Đây là lần đầu tiên tôi cầu xin em, em hãy cố gắng lên, phải khỏe mạnh, dù em và người khác có như thế nào thì tôi cũng sẽ không ngăn cản, thật sự... Đường Thi, em mở mắt ra đi. Bây giờ tôi biết rằng tôi đã sai rồi, tôi đang cố gắng sửa sai, em đánh tôi, măng tôi cũng được, chỉ cần em mở mắt ra thôi, có được không? Em đừng làm tôi sợ... đừng làm tôi sợ.."
Sau đó, tiếng khóc của Bạc Dạ trở nên yếu ớt và bất lực, ngay cả hô hấp của anh cũng như bị cướp đoạt: “Đừng làm tôi sợ... làm ơ.."
Trái tim anh đang tan nát, như thể anh đang sống sờ sờ mà bị người ta móc ra..
Xe cấp cứu chạy ầm ầm về phía bệnh viện, một số nhân viên y tế chỉ đơn giản là lắp nhiều thiết bị khác nhau cho Đường Thi, họ bất chấp đèn đỏ và nguy hiểm chạy thắng bệnh viện. Khi đến cổng bệnh viện, Bạc Dạ đã lau nước mắt, mắt sáng lên: "Đây, bác sĩ, lập tức tiến hành ca phẫu thuật, tôi xin các người nhất định phải bảo mạng mạng sống cho cô ấy... cho dù cắt bỏ chân, cho dù là sống đời thực vật... cũng phải... “Thưa anh, chúng tôi hiểu cảm xúc của anh, anh hãy cùng nhau đi xuống hỗ trợ đi, bạn gái anh nhất định sẽ khỏe mạnh..."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, chiếc máy kết nối với cơ thể Đường Thi đã phát ra âm thanh nhỏ giọt.
Trái tim ngừng đập và không khí chết chóc.
Bạc Dạ quay đầu lại, đồng tử co lại, hơi thở như đông cứng lại ngay lúc đó, anh nhìn thấy một đường thẳng chết chóc của điện tâm đồ trên màn hình.