Trong lúc ngờ vực không khỏi cảm thán, nữ thần quả nhiên là nữ thần, cô cười lên thật sự rất xinh đẹp…
Người đàn ông vẫn đang ẩn mình trong bóng tối sống chết nhìn chăm chăm vào cảnh tượng này, vừa định đưa máy lên chụp lén thì một bàn tay sau lưng đột nhiên duỗi ra, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì chiếc máy quay thu nhỏ trên tay đã bị người đó hung hăng bẻ gấy, thậm chí anh ta còn chưa kịp kêu lên một tiếng nào thì cả bàn tay đã bị người đó vặn ra đăng sau lưng, sau đó chỉ kịp nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
Chiếc máy ảnh thu nhỏ đã bị người đó bóp nát.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cũng to gan lớn mật gớm nhỉ!”
Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai cười lạnh, nhìn thẳng vào mặt tên chụp trộm đang run lẩy bẩy, anh ép giọng xuống thật thấp: “Người do Mã Cường phái tới mà cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Quả đúng là tôi đã đánh giá ông ta quá cao rồi…”
“Tôi không phải người do Mã Cường phái tới…” Người đàn ông đó sợ làm lộ chân tướng nên vội vàng lắc đầu giải thích, nhưng người đàn ông đội mũ không cho anh ta thêm thời gian để giải thích, anh đưa tay ra phẩy một cái liền có người tiến lên phía trước hung hăng kéo người đàn ông kia xuống, dùng băng dính dán kín miệng anh ta, rồi lấy dây thừng trói cả tay và chân lại, sau đó nhét tên chụp trộm vào trong một cái túi da rắn lớn giống như đang gói một cái bánh chưng vậy.
Tất cả những điều này xảy ra trong một góc khuất vừa tối vừa khó nhìn, hơn nữa căn bản là bởi vì sự việc diễn ra quá nhanh nên không có ai nhận thấy động tĩnh ở phía bên này.
Máy bộ đàm mà Mã Cường đeo bên tai truyền đến một tiếng hét thảm thiết nhưng rất nhanh sau đó, tiếng hét ấy liền biến mất.
Vốn dĩ Mã Cường còn đang ở đó mỉm cười ng hét thảm thiết kia dọa cho sợ hãi đến mức đi dạo xung quanh.Ôn Lễ Chỉ liền bị toát cả mồ hôi, lúc hoàn hồn lại thì sắc mặt Mã Cường đã thay đối, ông ta vội vội vàng vàng tìm cớ rời đi trước, vừa nói lời tạm biệt Ôn Lễ Chỉ xong thì liền quay người đi xem xét tình hình chỗ cấp dưới của mình.
Ôn Lễ Chỉ thấy Mã Cường vội vã rời đi như vậy thì lấy điện thoại ra rồi gửi một đoạn tin nhăn thoại đi, trong đó nói: “Anh làm xong việc rồi sao?”
“Hỏi thừa!”
Ôn Lễ Chỉ nhịn dòng tin nhắn ngắn gọn, không nhịn được mà bật cười, anh ta cất điện thoại đi sau đó nhìn về tác phẩm “Nụ hôn của thần tình yêu’ đang trưng bày ở trên sân khấu.
Hôm nay anh ta tới đây… cũng chính là vì thứ này.
“Được rồi! Các bạn thân mến! Lại là bữa tiệc hóa trang yêu thích của chúng ta đây, tiếp sau đây nhân viên phục vụ của chúng tôi sẽ phát cho mỗi người đến tham dự buổi tiệc một chiếc mặt nạ, vâng không sai… các vị hãy đeo chiếc mặt nạ này lên, hãy để chúng ta được quay trở lại thời kỳ Trung Cổ, hãy để chúng ta được quay trở lại thời kỳ thịnh vượng nhất của tầng lớp quý tộc Châu u, hãy để tác phẩm kim cương “Nụ hôn của thần tình yêu” vừa mang sự thần bí vừa mang hơi thở mập mờ này được quay trở về thời đại mà nó đã được chứng kiến, và mong răng mỗi một người chúng †a ở đây đêm nay sẽ tìm được bệ hạ và công chúa của riêng mình..”
Trong cái xã hội thượng lưu này ấy à, mọi người đều sống ngợp trong vàng son.
Đường Thi nhếch môi, cô đã quá lâu không bước chân vào chốn phồn hoa phung phí như thế này rồi.
Chủ đề chính của buổi trưng bày và đấu giá tác phẩm ‘Nụ hôn của thần tình yêu” này là phong cách cổ điển và quý phái, Đường Thi mặc một chiếc sườn xám theo phong cách thời dân quốc, cũng có người theo phong cách hoàng gia Châu u, và cũng có không ít người theo phong cách cung đình khoác lên mình bộ trạng phục truyền thống. Trong cái giới không thiếu tiền bạc này, bất kể lý do nào cũng có thể được đưa ra để bọn họ gặp mặt giao lưu với nhau và tổ chức tiệc tùng, Tiểu Nguyệt Lượng cười đến mức không khép được miệng hỏi: “Đường Thi, cô có bạn khiêu vũ không?”
Đường Thi liền nghĩ tới Ôn Lễ Chỉ nhưng cô vẫn là không thể làm như vậy được, cô phải duy trì một khoảng cách thích hợp với anh ta, cho dù bây giờ cô không còn sợ bóng sợ gió nhưng dù sao Mã Cường cũng đang ở đây, vì thế nên cô nhất định phải đề phòng có người lòng dạ đen tối vô cớ bịa đặt chuyện của hai người.
Ánh đèn dần mờ đi, âm nhạc vang lên, người phục vụ đưa mặt nạ vào tay của từng vị khách ở đó, Đường Thi nhìn mặt nạ nửa mặt hình con bướm trong tay liền có chút bất ngờ.
“Chết tiệt, chỉ cần gương mặt xinh đẹp thì kiểu gì cũng sẽ được phát cho thứ đồ xinh đẹp tương ứng.”
Lục Khủng Long lẩm bẩm và lật đi lật lại chiếc mặt nạ nửa mặt trong tay: “Của tôi chỉ là một cái màu đen thui, tôi đang cảm thấy mình phải chịu sự phân biệt đối xử đó”
“Hahaha” Đám người đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì cười rộ lên, vừa đúng lúc ánh đèn được chiếu sáng, lướt qua gương mặt của từng người, Đường Thi vừa đeo mặt nạ lên bên cạnh liền có một cánh tay được đưa ra.