Không khí trong trà lâu trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Ngọc Doãn nói hết sức chậm rãi, trình bày từng cái một cho Thời đại Tuần san Đại Tống. Mặc dù những gì hắn nói rất bình thường thời hậu thế. Nhưng trong thời đại này một ít quan niệm của hắn lại mang tới cho đám người Lý Dật Phong những niềm vui bất ngờ.
Đối với quần chúng thế nào, thao tác như ra sao, còn có thiết kế trang báo...
Thậm chí còn bao gồm định giá, mở rộng,… Ngọc Doãn đều nói hết. Tuy nhiên hành động cụ thể ra sao thì hắn không có nói ra. Dù sao trước đây suýt chút nữa hắn đã bị lừa dĩ nhiên lần này đề phòng nhiều hơn.
Cho dù là thế nhưng cũng đủ để cho ba người Lý Dật Phong Chu Huyến Cao Nghiêu Khanh cảm thấy rất hiếu kỳ.
Đặc biệt là Lý Dật Phong.
Ngọc Doãn nói ra những lời này đã hoàn toàn phủ định tâm huyết giữa gã và đám người Từ Quỹ lúc trước. Nhưng gã cũng không tức giận ngược lại còn cảm thấy thú vị. Hóa ra là công báo.. Không, là báo chí, thiết kế của trang báo này còn gặp rất nhiều trắc trở. Khó trách trước đây trang báo của Khai Phong lại khó bán đến thế. Thì ra từ lúc bắt đầu chúng ta đã đi sai con đường.
Lý Dật Phong thầm vui mừng khi không hoàn toàn trở mặt cùng Ngọc Doãn.
Nói cách khác, chỉ sợ Thời đại Tuần san Đại Tống từ nay về sau sẽ hoàn toàn cách biệt với hắn.
- Tiểu Ất nói rất hay, chúng ta bắt đầu hành động.
- Trước đó nơi mà Đại Lang các ngươi tìm đúng là đơn sơ. Ta nghĩ nên đổi một địa điểm cho tòa nhà này, cần phải chỉnh đốn lại chút. Nói thật, nơi mà các ngươi làm, tuy ta chỉ đi một lần nhưng sẽ không bao giờ có lần thứ hai.
Khuôn mặt của Lý Dật Phong đỏ bừng, liếc mắt một cái Chu Huyến.
- Vậy ngươi nói tìm nơi nào?
- Giá nhà trong thành Khai Phong không phải ngươi không biết, nếu dựa trên quy mô mà Tiểu Ất nói đó là nơi hẻo lánh, tiền thuê một tháng cũng phải mất bốn năm trăm quan. Tất cả chúng ta cộng lại cũng được một ngàn quan, làm sao không tìm được nơi đây?
- Đại Lang, Từ Quỹ và Lý Nhược Hư bỏ ra bao nhiêu tiền?
Bỗng nhiên Ngọc Doãn mở miệng hỏi làm cho Lý Dật Phong ngẩn ra.
- Tổng cộng chưa đến ba trăm quan. Ta bỏ ra hai trăm quan, nghĩa phu vốn muốn ra năm trăm quan, có lẽ do y nóng lòng nhậm chức nên cần tới tiền, cho nên không có chịu bỏ ra. Lúc đó chúng nghĩ vậy là đủ rồi nên không nghĩ đến cuối cùng lại….
Ngọc Doãn nói:
- Ba trăm quan của Từ Quỹ và Lý Nhược Hư để ta bỏ ra.
- Lúc trước đâu có làm việc cùng nhau, tuy là… Mà dù sao chuyện này cũng đã quyết định rồi. Bây giờ muốn họ rời khỏi thì phải trả lại cho họ số tiền đó. Ngày mai Đại Lang đến nhà của ta lấy ba trăm quan đi, đưa cho hai người đó đi. Hai người đó cũng không phải dư dả cho lắm. Ba trăm quan này không trả cho họ, chỉ sợ cuộc sống kế tiếp của hai người này cũng khó khăn đây.
Lý Dật Phong nghe được liền đỏ bừng khuôn mặt.
Lúc trước họ vứt bỏ Ngọc Doãn, không những bồi thường hết tiền mà còn phụ vào một ngàn quan Ngọc Doãn cho .
Mà giờ nay Ngọc Doãn không so đo về hiềm khích lúc trước còn bỏ tiền ra.
Nếu để cho hai người kia biết chuyện này tất nhiên sẽ không ngóc đầu lên được.
- Nếu muốn làm tốt tờ báo này thì không được tiết kiệm tiền… Hai trăm quan của Đại Lang sẽ tính vào trong này, đến lúc đó Nhị Thập Lục Lang phải ra mặt chuẩn bị. Cái mạng lưới quan hệ này có giá trị một ngàn quan. Ta bỏ ra hai ngàn quan làm tiền vốn, chúng ta cùng nhau cố gắng làm cho Tuần san thời đại Đại Tống trở nên rực rỡ, để không phụ tâm huyết lúc trước của ta và ngươi.
Cái gì ta cũng chưa lấy, trong đó còn một ngàn quan?
Bỗng nhiên Chu Huyết kích động, thiếu chút nữa anh ta thốt ra: Có thể lấy một ngàn quan kia ra không?
Đúng là địa chủ không có lương tâm!
Đừng nhìn bề ngoài Chu Huyến hào hoa nhưng thật ra trên người không có một đồng bạc.
Của cải lão Chu gia của gã không ít, chẳng những có một Thái tử phi, còn có Tiết Độ Sứ chống cho. Vốn lão Chu gia là môn đệ của Thư Hương, sản nghiệp trong nhà cũng không ít. Nhưng trong nhà rất nghiêm, tiền mỗi tháng cũng không nhiều. So với ba mươi mấy huynh đệ, lão Chu gia phải có chút tiết kiệm mới được, Chu Huyến chỉ muốn có chút tiền, nào biết được…
Cũng may gã chưa nói ra khỏi miệng, nếu không mặt mũi của lão Chu gia đã mất hết rồi!
Tuy nhiên trong thâm tâm gã cũng có thêm chút coi trọng Ngọc Doãn.
Hào khí, trượng nghĩa, người cũng có tài, quả nhiên người này không giống người thường…
- Có thể thêm cho ta một suất không?
Đột nhiên Cao Nghêu Khanh mở miệng khiến cho Lý Dật Phong và Chu Huyến ngẩn ra.
Y cười nói:
- Mới vừa nghe Tiểu Ất nói náo nhiệt nên cũng muốn tham gia.
- Yên tâm nhà mình sẽ không nhúng tay vào Tuần san thời đại Đại Tống, chỉ cầu có danh phận cho tiện để cha không nói là chơi bời lêu lỏng. Dưới danh nghĩa của ta có một tòa nhà, ngay trên đường Tuấn Nghi Kiều,gần tới cảnh Linh Tây Cung, cũng gần với Thượng Thư tỉnh. Ở đó có khoảng hai mươi mấy gian phòng, phong cảnh cũng rất trong sạch và tươi mát. Ta vẫn chưa sử dụng.
- Ta sẽ dùng tòa nhà kia thay thế một ngàn quan được không?
Mấy người Ngọc Doãn đều ngẩn người ra. Bọn họ không ngờ chính là Cao Nghêu Khanh lại có hứng thú đến vậy.
Chuyện này có tốt có xấu.
Tốt là có Cao Nghêu Khanh ở đó, Thái úy Cao Cầu Cao kia có thể là chỗ dựa cho họ, ít nhất không có người đến quấy rối.
Hơn nữa còn có chỗ làm việc, đang giải quyết điều mà họ lo lắng.
Nhưng…
Ngọc Doãn nhìn Lý Dật Phong thì thấy y cúi đầu.
Lại nhìn về phía Chu Huyến, không ngờ hai tay thằng nhãi này nhất quán,
- Vốn dĩ chuyện này do Tiểu Ất khởi xướng, hắn đồng ý là được.
Một đồng tiền ta cũng không bỏ ra, nên không quyết định được!
Cao Nghiêu Khanh lập tức quay đầu nhìn Ngọc Doãn, ánh mắt mang theo tia chờ đợi.
Trong lòng Ngọc Doãn cũng rất phức tạp, hắn thực sự không biết có nên đồng ý với Cao Nghiêu Khanh. Nói thật hắn có ấn tượng rất tốt với Cao Nghiêu Khanh. Y là người cũng rất trượng nghĩa. Lúc trước khi ở Bắc Viên, Cao Nghiêu Khanh đã vì Ngọc Doãn mà đắc tội với cháu trai Vương Phủ. Bây giờ Lý Dật Phong vừa nói chuyện,y cũng lập tức đồng ý hỗ trợ, cũng coi như có lòng nhiệt tình.
Nhưng cha của y cũng là Cao Cầu!
Tuy nói sống lại lần nữa mới biết rằng Cao Cầu này lòng tham không đáy nhưng cũng không gọi là người xấu.
Ít nhất lão mạnh hơn gấp trăm lần so với Cao Thái Úy Thủy Hử kia. Nói về Cao Cầu, người khác nói ông ta cái gì cũng tốt, ông ta chỉ cần trung với Hoàng đế Huy Tông là được.
Khoan đã!
Ngọc Doãn giật mình dường như có vẻ hiểu được ý của Cao Nghiêu Khanh.
Nghe người ta nói thể chất của Cao Cầu không tốt lắm. Nếu Cao Cầu chết, dựa vào vị trí trong lòng Huy Tông, Cao gia vẫn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý như trước. Nhưng người cũng sẽ phải chết! Đó là tự số của Hoàng đế Huy Tông, ngay cả Hoàng đế cũng không thoát khỏi được quy luật sinh lão bệnh tử. Đây cũng có thể nói là Hoàng đế Huy Tông vừa chết, Cao gia cũng có thể nói là xong luôn.
Cao Cầu là người của Hoàng đế Huy Tông, mà quan hệ của Hoàng đế Huy Tông với Thái tử Triệu Hoàng…
Đợi khi triều đại thay đổi, Cao gia cũng sẽ bị lôi ra giống như giết gà dọa khỉ, liệu rằng có thể thoát khỏi vận rủi.
Giờ đây Cao Nghiêu Khanh đang bày mưu về sau, hoặc nói là Cao Cầu sai khiến Cao Nghiêu Khanh, vì tương lai Cao gia mà lập mưu kế.
Nghĩ được như vậy, Ngọc Doãn ngược lại thông suốt hẳn ra.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay Cao Nghiêu Khanh có mặt ở đây: chỉ sợ đó có liên quan đến Chu Huyến.
Chỉ có điều không ngờ tới, Chu Huyến và Ngọc Doãn có quan hệ.
Vậy khó trách gã lại dính vào, hơn nữa còn đồng ý đem mấy vạn quan quy ra thành tiền một ngàn quan, cũng là muốn quan hệ giữa gã và Chu Huyến tiến thêm một bước. Nếu đúng như gã nói thì gã sẽ không tham gia, thậm chí không để lộ tên.
Một không vì tiền, hai không vì danh, vậy thì vì sao?
Lại không phải là Chu Huyến!
Sau khi Ngọc Doãn đã hiểu, con ngươi đảo một vòng liền có quyết định.
Nếu Cao Nghiêu Khanh muốn tham gia thì hắn sẽ để cho gã vừa ý. Tương lai một năm sau đó có không ít chuyện còn cần có gã , về phần Thái Tử Triệu Hoàn? Thằng kia chính là cái bi kịch, làm Hoàng đế chưa được hai năm đã bị người Nữ Trực bắt đi nước Bắc làm tù binh.
- Tam ca đã có ý vậy thì tính luôn phần của Tam ca.
Lý Dật Phong có ý muốn ngăn cản thì thấy Ngọc Doãn nhìn mình lắc lắc đầu.
Về phần Chu Huyến thì không sao… Trong giờ phút này đầu y vẫn còn đang tính toán lợi nhuận của Tuần san thời đại Đại Tống, có thể chia được bao nhiêu trong một ngàn quan kia. Còn Cao Nghiêu Khanh nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Doãn đã thân thiện hơn rất nhiều, cũng có phần cảm kích.
- Trà xong rồi!
Quả Quả điểm trà xong liền dâng trà lên.
Ngọc Doãn cười nói:
- Hôm nay sẽ lấy trà thay rượu, chúc Tuần san thời đại Đại Tống gặp nhiều thịnh vượng.
- Chắc chắn thịnh vượng!
Ba người Chu Huyến cũng mỉm cười mà nói.
Uống một ngụm nước trà, trong các kẽ răng vẫn còn lưu lại hương vị trà.
Cao Nghiêu Khanh vốn tính mời khách lại bị đám người Ngọc Doãn cự tuyệt, nói là cần phải trở về chuẩn bị để giải quyết tốt công việc của Tuần san thời đại Đại Tống.
Cao Nghiêu Khanh cũng không níu kéo, sau khi thanh toán tiền trà đám người rời khỏi trà lâu Dư Tử và chào tạm biệt nhau.
- Ngày mai ta đi tìm ngươi.
Trước khi đi Lý Dật Phong nói với Ngọc Doãn một câu.
Y không quá đồng ý khi cho Cao Nghiêu Khanh gia nhập, chỉ vì thanh danh của Cao Cầu quả thực là không thích đáng. Y sợ nó sẽ ảnh hưởng đến danh dự báo chí. Nhưng Lý Dật Phong cũng biết Ngọc Doãn không phải là một người nông nổi. Nếu hắn đã quyết định như vậy chắc chắn sẽ có lý của hắn. Nhưng là nguyên nhân gì? Lý Dật Phong quyết định về nhà thỉnh giáo phụ thân là Lý Chương.
Miệng đầy hương trà nhưng trong bụng lại đang sôi ùng ục.
Một trận gió mạnh mang theo một chút hiu quạnh với cảm giác mát mẻ khiến Ngọc Doãn bỗng giật mình lạnh toát.
Không khí tràn ngập mùi thức ăn, Ngọc Doãn ngẩng đầu nhìn thì thấy trước mắt có một ngõ nhỏ, trong ngõ đèn đuốc sáng trưng.
“Đúng rồi! Chắc chắn Cửu Nhi tỷ đang chờ ở nhà.
Sẵn tiện đi ngang qua đây thì mua chút điểm tâm ngon, cũng đỡ cho Cửu Nhi tỷ phải làm lụng vất vả…”
Nghĩ đến đây Ngọc Doãn liền quẹo vào ngõ nhỏ.
Giống như một cái ngõ nhỏ đã từng quen biết, đột nhiên Ngọc Doãn nhớ tới mấy tháng trước, lúc ấy La Nhất Đao còn đang bị giam trong đại lao của phủ Khai Phong. Khi đó mình đã từng một lần đi ngang qua nhõ nhỏ này, chuẩn bị mua chút đồ ăn mang đến chỗ của La Nhất Đao lại gặp phải một số tình tiết giống như Kim Bình Mai. Cái ngõ đó hình như là ở phía trước.
Đột nhiên Ngọc Doãn mỉm cười lắc đầu cất bước đi vào trong.
Cô gái kia tên gọi là gì?
Hắn cũng không nhớ…
Hắn cũng không biết tại sao đi trong hẻm nhỏ này lại nghĩ tới người con gái đó.
Có lẽ cảnh tượng lúc đó rất thú vị, cũng có lẽ bởi vì tên của nàng đã khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Đương nhiên cô ta cũng rất là dễ nhìn!
Đúng rồi hình như xa chút có một khu nhà bán cháo. Đó là một tiệm cháo ngon, hơn nữa đồ ăn bên trong rất là đặc biệt.
Ngọc Doãn đang tiến về phía trước thì cư dân bên đường đột nhiên mở cửa phòng ra.
Một cô gái bưng một chậu nước đi ra, không quan sát xung quanh liền hất một cái… Ngọc Doãn hoảng sợ vội nhảy tránh qua một bên, nhưng vẫn còn quá gần nên một nửa của chậu nước kia tạt ướt một nửa vạt áo, khiến hắn rất tức giận.
Hắn ngẩng lên định trách cứ nhưng khi thấy rõ ràng mặt mũi của cô lại ngẩn ra, bật thốt lên:
- Sao lại là cô thế!