Mười năm gian khổ đọc sách, mai kia thành danh thiên hạ biết.
Thời Tống tới nay trọng văn khinh võ, sĩ nông công thương, duy chỉ có trở thành “sĩ” mới có thể làm trở nên nổi bật xuất chúng chân chính.
Ngọc Doãn còn chưa vào học đường, muốn vào con đường làm quan thật khó khăn trùng trùng.
Dương Kim Liên tuy không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, nhưng dù sao cũng là thê tử của Thái Học Sinh, sao có thể không hiểu được ảo diệu trong này?
- Nói như vậy quả thật đáng tiếc!
Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác liền tới lò mổ Liền Kiều.
Xa xa nhìn thấy ngoài lò mổ Liền Kiều người qua kẻ lại, náo nhiệt vô cùng. Cửa lớn có một dãy phòng nhỏ, tụ tập không ít phụ nữ, đang hỏi chuyện gia công bàn chảy đánh răng. Còn có một số phụ nữ lại cầm bàn chải đánh răng đã gia công xong, tới thanh toán tiền công. Đây là sản nghiệp mới phát, rất nhiều người đều không quen lắm, cho nên tuy đối với cái này hứng thú không ít, nhưng phần lớn là đứng yên quan sát. Có phụ nữ ký xong kế ước, cũng là mỗi ngày đều muốn đến kết toán.
Các bà cũng sợ sẽ xảy ra bất trắc, nếu chẳng may Yến Nô ngưng việc này, há chẳng phải làm không đống đồ khó hiểu này.
Cho dù là Lục tẩu, cũng mang cách nghĩ này.
Cho dù bà trên miệng khen Ngọc Doãn không dứt lời, nhưng trong lòng trước sau còn có chút lo lắng.
Nhưng tới cửa lò mổ kết sổ, lại phát hiện trong nhà nhỏ đã đặc biệt sắp xếp người phụ trách tiếp đãi. Ba người phụ nữ Đoạn Bi Câu ở đó kiểm kê, còn lại hai người phụ trách thanh toán tiền công. Người tuy nhiều, nhưng là đâu vào đấy.
Lục tẩu hứng chí bừng bừng tiến lên giao bàn chải đánh răng ra.
Sau đó giới thiệu Dương Kim Liên với người phụ nữ quản sự đó, liền rất nhanh ký kế ước.
Dương Kim Liên không thiếu tiền, cho nên cũng không định mỗi ngày đến kết sổ. Cô làm công việc này, càng nhiều vì giết thời gian, đồng thời trong lòng cũng có một loại chờ đợi chính cô cũng nói không rõ.
Cầm khế ước, Dương Kim Liên dưới dẫn dắt của Lục tẩu nhận được vật liệu.
Cô vác cái bao đang muốn cùng Lục tẩu rời khỏi, lại chạm mặt một con ngựa đi đến. Cưỡi trên ngựa rõ ràng chính là Ngọc Doãn.
Hôm nay Ngọc Doãn ra thành, đi tìm Ngưu Cao trao đổi.
Hắn phát hiện Ngưu Cao này cũng không phải người đen cao lớn thô kệch, hơi ngốc núc ních trong tiểu thuyết Thuyết Nhạc. Ngược lại Ngưu Cao vô cùng cơ trí, có những chuyện y nhìn cũng rất rõ ràng. Ngọc Doãn không tiện thể hiện rõ với Ngưu Cao, vì thế liền cách ba năm ngày tìm Ngưu Cao trò chuyện việc nhà, có lúc thậm chí lôi kéo Ngưu Cao tỉ thí võ nghệ.
Tình cảm là phải từ từ.
Thời gian lâu dài, tự nhiên có thể thành bạn.
Càng huống hồ Ngọc Doãn và Ngưu Cao vốn chính là bạn, khoảng thời gian này hai người tiếp xúc cũng làm giao tình này càng thêm sâu sắc rất nhiều.
Ngọc Doãn xa xa liền nhìn thấy Dương Kim Liên, không khỏi ngẩn ra.
Hắn xoay người xuống ngựa, mỉm cười nói:
- Dương gia nương tử, sao lại tới đây?
Không biết tại sao lúc không nhìn thấy Ngọc Doãn, thì nghĩ tới hắn. Nhưng lúc thật sự nhìn thấy Ngọc Doãn, quả tim của Dương Kim Liên này lại là đập phình phịch, lắp bắp không biết nên mở miệng thế nào, má phấn lúm đồng tiền lập tức đỏ bừng...
Lục tẩu ngẩn ra, chợt nhìn ra manh mối.
- Kim Liên và Ngọc đại quan nhân quen nhau?
- A...
Dương Kim Liên vừa muốn mở miệng, lại nghe Ngọc Doãn nói:
- A, lần trước ta đi qua nhà Dương gia nương tử đúng lúc gặp mưa to, ướt cả mình, Dương gia nương tử thấy ta đáng thương, liền dẫn ta vào trong nhà, còn đổi bộ y phục hộ ta. Vốn định hai ngày nữa liền trả lại, không ngờ càng nhiều chuyện xảy ra, hoàn toàn không thoát thân được. Nếu không nhìn thấy Dương gia nương tử, mỗ suýt chút nữa quên mất.
Ngọc Doãn nói là rành rọt, giống như là chuyện rất bình thường.
Nếu không như vậy, Lục tẩu sẽ không nghi ngờ gì.
Ngược lại, nếu Ngọc Doãn che giấu, nói không chừng liền phải sinh ra đồn đại gì.
Dương Kim Liên nhẹ giọng líu ríu:
- Không dám nhận, nếu đại quan nhân có thời gian hãy đến là được.
- Ha ha, Dương Kim Liên ở trong hẻm chúng ta, chính là thiện tâm nổi danh.
- Nhưng cô ấy ở trong nhà buồn khổ, nghe nói bên đại quan nhân có việc làm, cho nên liền tới hỏi một chút, sau này kính xin đại quan nhân chiếu cố nhiều.
Dương Kim Liên ngẩn ra, nhẹ nhàng kéo tay áo của Lục tẩu một cái.
Nhưng Lục tẩu đó lại tỉnh bơ, cứ nóithao thao bất thuyệt, cũng nhân cơ hội nói cho Ngọc Doãn biết tên của mình.
Dương Kim Liên trong nhà buồn khổ sao?
Ngọc Doãn cũng không có cảm giác này... quần áo trên người phu quân cô, tính chất không tầm thường, chế tác đẹp đẽ sang trọng, không giống gia đình khổ sở.
Nhưng, hắn rất nhanh phản ứng lại, hiểu rõ tâm ý của Lục tẩu.
Chỉ sợ “quan tâm thật nhiều” mới là trọng điểm, về phần quan tâm Dương Kim Liên hai là quan tâm bà? Ha ha, điều này thật khó nói!
Lập tức hướng về Dương Kim Liên cười một cái, lại thấy mặt của cô gái nàythoáng cái đỏ hơn.
Hắn gật đầu, không nói tiếp, chỉ là hướng về Lục tẩu chấp tay, liền dắt ngựa đi vào lò mổ.
Làm Lục tẩu có chút phát mộng.
Bà vốn chính là hy vọng có thể tăng thêm chút tiền công, nhưng Ngọc Doãn lại như vậy là ý gì?
- Lục tẩu, lúc nãy sao nói như vậy, nô buồn khổ lúc nào?
Lục tẩu nghe thấy vội nói:
- Kim Liên sao quá thành thật vậy chứ, nếu quen biết với Ngọc Tiểu Ất, thì xin cậu ta chiếu cố một cái, cũng thêm chút tiền công phụ giúp chi phí trong nhà cũng tốt. Ta biết Kim Liên không thiếu tiền, nhưng... ây, cũng không biết cậu ta hiểu chưa.
Dương Kim Liên cũng hiểu rồi!
Nhưng có chút oán trách liếc nhìn Lục tẩu một cái, vốn định trách cứ bà, nhưng nói tới bên miệng lại nuốt trở vào.
Đúng vậy, gia cảnh của Lục tẩu không khá giả.
Vậycũng không trách bà được. Nhưng chỉ mong huynh ấy chớ nên hiểu lầm cho rằng nô là con gái tham tiền.
Hì hì hì, huynh nghĩ thế nào, liên quan gì nô?
Nô dù là tham tiền, cũng không liên quan với huynh ấy...
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, hai má lại nóng lên từng trận.
- Lục tẩu, hôm nay cũng không sớm nữa, lúc chúng ta trở về, còn phải mua thịt tươi, chớ trì hoãn mới tốt.
Cái trán chau lại, suy nghĩ phải chăng Ngọc Doãn nghe lời Lục tẩu chiếu cố bà, liền vội gật đầu, cùng Dương Kim Liên vội vàng rời khỏi.
Đối với Ngọc Doãn mà nói, Dương Kim Liên chỉ là khách vội vã qua đường trong cuộc sống.
Sau lúc tình cờ gặp mặt trong con hẻm nhỏ, hắn thật sự quên mất chuyện này, nhưng không ngờ gặp nhau ngoài cửa lò giết heo nhà mình, chẳng lẽ là duyên phận?
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên dao động.
Nhưng chỉ là một lần tình cờ gặp mà thôi, sao nghĩ nhiều chuyện vậy chứ?
Hắn dắt ngựa đi vào lò mổ, dắt Ám Kim vào bên trong chuồng, liền thẳng tới tiểu lầu lò mổ.
Lúc này, heo sống Trương Tam mặt rỗ đưa tới cũng đã giết xong, thịt sống đã đưa tới cửa hàng Ngọc gia, xưởng Ngọc gia, còn có các tửu lầu. Lò mỗ của Ngọc Doãn bây giờ mỗi ngày phải giết gần năm mươi con heo sống, trong đó cửa hàng chính Cao Dương, lầu Phan, lầu Thiên Kim Nhất Tiếu cùng với mười mấy cửa hàng chính như tửu lâu đường lớn Lương Môn, mỗi ngày cần phải tiêu thụ khoảng bốn mươi con heo sống. Thịt còn lại, lại để ở trong xưởng luộc thịt Ngọc gia và phố Mã Hành, khó khăn lắm cũng đủ dùng.
Từ khi lò mổ Liền Kiều khởi công tới nay, Ngọc Doãn mỗi ngày đều có thể chạy đến bên này, tự mình giết năm con heo sống.
Bộ hoa đao đó cùng hắn không ngừng thí luyện, dần dần nắm bắt ngày càng thành thục. Nhưng nếu nói thật sự xuất thần nhập quỷ còn xa không đạt được yêu cầu.
Yến Nô thì gần đây cũng là xuất thần nhập quỷ.
Lúc trưa cô sẽ đi cửa hàng Ngọc gia xem xem trước, sau đó lại tới hẻm Quan Âm kiểm tra một chút tiến độ công trình.
Sau buổi trưa lại cùng Trương nhị tỷ thì thầm với nhau, cũng không biết thương lượng chuyện gì. Buổi tối lúc Ngọc Doãn ở Lưu Tô viên dạy Từ Bà Tích hát, cô liền theo An Đạo Toàn đọc y thư, học y thuật, cả ngày bận rộn vô cùng.
Ngọc Doãn ngược lại không phản đối Yến Nô bận rộn như vậy, vì chính hắn cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Nơi làm việc Tuần san thời đại Đại Tống, đã toàn bộ chuẩn bị ổn thỏa, Lý Dật Phong đang phụ trách làm chuyện này. Từ lân cận Giác Tử Môn lúc đầu, dọn tới đường Tuấn Nghi Kiều. Tòa nhà đó dưới danh nghĩa Cao Nghiêu Khanh liền dẫn những thợ thủ công cũng cùng vào.
Đồng thời, Lý Dật Phong còn thu nhận một số học sinh nghèo khó, phụ trách công việc như bài vở duyệt lại.
Chỉ chờ vừa tới ngày tháng thì sẽ phát hành số đầu tiên. Trước đó, phải tiến hành lượng lớn công tác chuẩn bị, cho nên cũng vô cùng bận rộn.
Tất cả mọi người đang bận...
Thế cho nên Yến Nô đã sớm nói phải đi thăm hỏi Trần Hi Chân, cũng trước sau không có chút thời gian rảnh đến.
Ngọc Doãn đối với lão quái vật này cũng là có chút kiêng kỵ.
Dù sao nghe An Đạo Toàn nói qua, giữa Trần Hi Chân và Chu Đồng cũng không đặc biệt hòa hợp, thậm chí còn có chút vướng mắc ân oán.
Cũng không biết lúc mình và Yến Nô đến thăm hỏi, lão quái vật rốt cuộc là thái độ gì?
- Tiểu Ất, cuối cùng về rồi à!
Ngọc Doãn mới đi tới cửa tiểu lâu, liền thấy Cao Sủng chạy ra:
- Trần công tử ở bên trong, đã chờ rất lâu rồi.
Trần công tử, chính là Trần Đông.
Sau khi Ngọc Doãn viết ra suy nghĩ của Tây Hành Ký, liền giao cho Trần Đông trau chuốt.
Trần Đông thì thế nào, cũng có chút sảng khoái, sau khi nghe ý tưởng của Ngọc Doãn, không nói hai lời liền nhận lấy công việc này.
Không thể không nói, tên này dù sao cũng là Thái Học Sinh.
Khiển từ đặt câu tuyệt không thể đánh đồng với người hiểu biết nửa vời như Ngọc Doãn, thậm chí trên một số chi tiết, càng chuẩn xác hơn thời đại này.
- Tiểu Ất, quyển đầu của Tây Hành Ký này đã viết xong.
- Nhưng ta cảm thấy, văn chương quyển này tốt nhất hay là không cần đặt trên chính san đó của huynh nói. Nếu không nhất định sẽ gây ra rung chuyển trên triều đình. Bây giờ Đại Liêu mất nước, Tây Hạ xưng phiên, Quan gia đối với người Nữ Trực trước sau tồn lại có chút ảo tưởng... huynh nói người Nữ Trực lợi hại như vậy, chỉ sợ sẽ làm những kẻ chủ trương nghị hòa trên triều đình càng thêm quyết định chủ trương nghị hòa.
Cho nên ta ở trên suy nghĩ của huynh thay đổi một chút, huynh xem có được không?
Nói xong, Trần Đông liền đưa tờ giấy viết thảo lên.
Ngọc Doãn mở to mắt, nhất thời chân mày chau lại.
- Đây chẳng phải...
- Ừ, ta chính là dùng phương thức nhà tiểu thuyết, dùng phương thức thuyết thư giảng sử để nghiên cứu thảo luận chỗ đáng sợ của người Nữ Trực.
-Chủ yếu là bộc lộ ra người Nữ Trực giết người thành thói quen, bộ dạng hung tàn đáng sợ. Kể từ đó mọi người liền có thể có chút hiểu trực quan về người Nữ Trực. Còn trên triều đình, không chừng Quan gia cũng sẽ nảy sinh một chút dao động.
- Huynh... đã từng thấy người Nữ Trực tàn sát hàng loạt dân trong thành chưa?
Trần Đông ha ha cười:
- Ta tuy chưa thấy qua, nhưng trong sách sử lại có ghi chép.
- Nhớ ngày đó Ngũ Hồ Loạn Hoa, sinh linh làm than, địa khu Giang Bắc mười nhà thì chín nhà trống, nghĩ người Nữ Trực đó và người Hồ năm xưa có gì khác đâu? Thì tìm chút sách sử tham khảo, mới viết một đoạn như vậy. Hơn nữa huynh xem xem, trở về thương lượng với Đại Lang, xem có thể thông qua không.
Ngọc Doãn liên tục gật đầu!
Trần Đông này suy tính dường như càng thêm chu đáo.
Nhưng trong đầu lại đột nhiên hiện ra một sự việc.
Lúc đầu hắn từng nhặt được một tờ danh sách, đóan được Trần Đông cuốn vào tranh đấu cấm gì đó, không biết hôm nay lại thế nào?
Ngọc Doãn do dự một chút, vẫn là quyết định hỏi.
Nhưng lúc này, chợt nghe ngoài phòng có người nói:
- Tiểu Ất ca, bên ngoài có người tự xưng là tùy tùng của Cao nha nội, mời Tiểu Ất ca sau giờ ngọ đến Hạ Kiều viên gặp mặt.
Cao nha nội tìm ta?
Ngọc Doãn ngẩn ra, chợt ra khỏi phòng hỏi:
- Nhưng có nói tìm ta chuyện gì không?