Tống Thì Hành

chương 309: cứu người (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Đông liên tục xua tay, lắc đầu cự tuyệt.

Lúc trước y thấy Ngọc Doãn mỗi ngày ngâm thuốc, cảm thấy tò mò, vì thế liền vụng trộm thử một lần.

Không nói đến phần nước nóng khó có thể chịu đựng, công hiệu của Tráng cốt đan càng không phải để một người chưa bao giờ tập võ, không rành nửa phần chân pháp như y có thể chịu đựng. Nếu không phải Trương Trạch Đoan kịp thời phát hiện, sợ là đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Dù là như thế, Trần Đông cũng phải nằm hơn nửa ngày ở trên giường mới có thể khôi phục lại. Thuốc tắm, là đồ tốt! Thế nhưng không phải để cho ai cũng được... Dược vật dành cho Ngọc Doãn ngâm mình như thế này, là do An Đạo Toàn dựa vào tình trạng cơ thể mà cố ý phối chế, công hiệu rất mạnh, không phải người nào cũng có thể chịu được.

- Hay là Tiểu Ất đi thay quần áo trước, ta chờ ở đại sảnh.

Ngọc Doãn cũng không khách sáo, liền gật đầu, xoay người đi đến phía sau rèm, cởi hết quần áo ướt nhẹp ở trên người ra, sau khi lau khô, lại thay một cái áo bông khô mát, lúc này tinh thần sảng khoái mới ra ngoài đại sảnh.

Chỉ có điều trong đại sảnh lại có thêm một người lạ đang ngồi.

Thấy Ngọc Doãn tiến vào, Trần Đông vội đứng lên nói:

- Thi Toàn, người này chính là Ngọc Đô Giám.

Nam tử xa lạ này, ước chừng ~ tuổi, tuấn tú lịch sự, trông rất có khí chất, có vẻ là một nhân tài.

Trần Đông vừa dứt lời, y liền tiến lên hai bước, cúi chào:

- Tiểu nhân Thi Toàn, xin chào Ngọc Đô Giám.

Thi Toàn?

Cái tên này có phần quen thuộc.

Trong truyện Nhạc Toàn từng ghi lại, Thi Toàn là anh em kết nghĩa với Nhạc Phi, và cũng là tướng lĩnh trong Nhạc gia quân. Sau khi ở Phong Ba Đình Nhạc Phi bị sát hại, Thi Toàn nổi giận đi ám sát Tần Cối ở cầu Chúng An nhưng bị thất bại đành phải chết thảm ở dưới cầu, là một người rất có nghĩa khí.

Ngọc Doãn thiếu chút nữa đã hỏi Thi Toàn vì sao lại ở Hàng Châu.

Trong truyện Nhạc Toàn có từng nói Thi Toàn là người của phủ Đông Bình, cách Hàng Châu xa hàng ngàn dặm.

Cũng may, hắn chợt phản ứng kịp, đây là Đại Tống, chứ không phải là trong truyện Nhạc Toàn. Thi Toàn này, dù gì cũng không phải hư cấu, nhưng lại không giống với trong truyện Nhạc Toàn đã miêu tả. Kiếp trước của Ngọc Doãn, đã từng tới thăm viếng miếu của Thi tướng quân mười lăm Khuê ngõ, người được thờ cúng ở trong miếu chính là Thi Toàn. Nhưng sau khi được người hướng dẫn du lịch giới thiệu, Ngọc Doãn mới hiểu được thật ra Thi Toàn chính là một người khác.

Thi Toàn trong lịch sử, đã từng ở Thiệu Hưng vào tháng giêng năm thứ hai mươi, tức là sau chín năm Nhạc Phi bị hại, giấu dao nấp dưới cầu Chúng An ám sát Tần Cối nhưng không thành thì bị bắt, sau bị xử cực hình. Theo điểm này mà nói, truyện Nhạc Toàn cũng được dựa vào sự thật trong lịch sử.

Nhưng vấn đề là, Thi Toàn trong lịch sử, xác thật là người Tiền Đường, cũng chính là người Hàng Châu.

Hơn nữa, y và Nhạc Phi căn bản là không có quen biết nhau, càng không phải là tướng lĩnh của Nhạc gia quân, mà là một viên quan của Điện ti quân. Sở dĩ ám sát Tần Cối là vì Tần Cối chủ hòa với Ngộ Quốc, cho nên mới sinh ra sát tâm đối với Tần Cối. Trước khi chết y đã từng nói với Tần Cối: cả thiên hạ đều muốn giết giặc, chỉ có ngươi là không muốn, cho nên ta mới giết ngươi... Nói cách khác, Thi Toàn ám sát Tần Cối không có chút liên quan gì với Nhạc Phi.

Nhưng bất kể nói thế nào thì y cũng là một người quen.

Ngọc Doãn không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Đông.

Rõ ràng là đang muốn hỏi Trần Đông: hắn là ai, đang êm đẹp sao ngươi lại dẫn hắn đến đây làm chi?

Thi Toàn lúc này cũng vẫn chỉ là một thanh niên còn ngây ngô. Lại càng không phải là quan Điện ti quân gì đó. Xem cách ăn mặc của y, chỉ e gia cảnh cũng không quá tốt, Trần Đông dẫn y đến là có ý gì?

Thấy Ngọc Doãn nhìn sang, Trần Đông bước lên phía trước, ghé vào tai Ngọc Doãn hạ giọng nói:

- Tiểu Ất đã quên chuyện treo đầu dê bán thịt chó rồi sao?

Ngọc Doãn chấn động:

- Ngươi nói là...

- Thi Đại Lang là người Tiền Đường, là quan coi ngục ở Hàng Châu.

Ngọc Doãn hơi nheo mắt, lập tức quay đầu nhìn về phía Thi Toàn, chẳng lẽ đây chính là cái viên quan coi ngục quan tâm Võ Tòng ở trong lao ngục mà bọn người Trần Đông đã nói?

- Xin Đô Giám cứu mạng Võ Đề Hạt.

- A, Thi Đại Lang đâu cần phải...

Thi Toàn quỳ xuống trước mặt Ngọc Doãn, làm cho Ngọc Doãn luống cuống tay chân một hồi.

Thi Toàn này dường như là người không giỏi nói chuyện. Không ngừng hướng về phía Ngọc Doãn dập đầu, chết sống cũng không chịu đứng dậy. May nhờ có Trần Đông ở bên cạnh tiến lên khuyên bảo, cuối cùng y cũng đứng lên. Nhưng như thế cũng làm cho Ngọc Doãn đổ đầy mồ hôi...

- Đô Giám đừng có bận tâm, Thi Đại Lang thật sự là một người rất chân thành.

Yngụ ở Hàng Châu, trong nhà có chút sản nghiệp, là người trọng nghĩa khinh tài, được gọi là “Ngọc diện đại trùng”, thật sự là một hảo hán.

Ngụ ý của những lời này chính là muốn nói cho Ngọc Doãn, người này có thể tin tưởng.

- Một khi đã như vậy, trước tiên hãy ngồi xuống.

Ngọc Doãn do dự một chút, ra hiệu cho Thi Toàn ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi xuống, nhìn thoáng qua Trần Đông, đã thấy Trần Đông đi ra ngoài đại sảnh, canh chừng ở cửa.

- Ta nghe nói Võ Đề Hạt võ nghệ cao cường, là một hảo hán, cho nên mới muốn cứu giúp.

Chỉ có điều ta không rõ, vì sao ngươi lại muốn giải cứu Võ Đề Hạt? Phải biết rằng, Võ Đề Hạt giết người, phạm vào tử tội... Không nói đến mặt khác, nếu chẳng may để lộ tin tức ra, chỉ sợ cả nhà của ngươi đều phải bị liên lụy. Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?

Thi Toàn ngẩng đầu, nghiêm mặt nói:

- Thái Hổ không phải là người mà là súc sinh.

Nếu không phải vì tiểu nhân không đủ bản lĩnh, chắc chắn đã lấy mạng của hắn rồi... Giết Thái Hổ mà khiến cho dân chúng ở Hàng Châu không còn phải chịu tai hoạ thì có tội gì? Hơn nữa, Võ Đề Hạt có ân lớn với ta! Lúc trước Phương tặc mưu loạn, sát nhập Tiền Đường. Nếu không có Võ Đề Hạt suất binh tới, cứu cả nhà của ta, Thi Toàn hiện nay đã thành bộ xương khô. Mắt thấy ân nhân chịu khổ, lại không thể nào cứu được, Thi Toàn vô cùng đau khổ... Hơn nữa, Võ Đề Hạt bị Lý Chuyết tra tấn, phỏng chừng đã không chịu nổi nữa, Thi Toàn đành phải...

Dứt lời, Thi Toàn đứng dậy lại quỳ xuống nữa, hướng về phía Ngọc Doãn dập đầu bình bịch, cả trán đều bị sưng đỏ cả lên.

Ngọc Doãn bước tới trước, đỡ y đứng lên.

- Đại Lang đừng có như thế, hôm nay nếu ngươi đã tới tìm ta, đó là coi trọng ta, ta đương nhiên đồng ý rồi!

Nói xong, Ngọc Doãn lại bảo Thi Toàn ngồi xuống:

- Tuy nhiên, Võ Đề Hạt không phải là phạm nhân được để yên, ở Đông Kinh cũng sẽ gặp trở ngại đấy.

Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp ổn thỏa, nếu không khi giải cứu ra, cũng khó có thể thu xếp thỏa đáng.

Ngươi mới vừa nói, Võ Đề Hạt sắp chịu không nổi... Chẳng lẽ là thương thế quá nặng hay sao? Ngươi xem còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?

Thấy Ngọc Doãn đồng ý, Thi Toàn tức thì mừng rỡ.

Tuy nhiên nghe xong câu hỏi của Ngọc Doãn, trên mặt y lại trở nên lộ vẻ phẫn nộ.

- Lý cẩu thật là độc ác, dùng nhiều loại đại hình với Võ Đề Hạt... Lúc trước Cao tri châu chưa bị mất chức, Võ Đề Hạt đã từng giúp đỡ hắn.

Nhưng nay vì lấy lòng Thái Kinh, không ngờ lại... Không dám giấu Đô Giám, tiểu nhân ở trong lao cũng coi như đầu mục, cho nên hết sức bảo vệ cho Võ Đề Hạt, làm cho y không đến mức phải chịu quá nhiều khổ sở. Nhưng từ khi Võ Đề Hạt chịu hình tới nay, lúc tỉnh thì ít, thời gian hôn mê thì nhiều. Nếu không có tiểu nhân ngầm cho bạc, được đồng nghiệp tương trợ, nói không chừng bây giờ đã ngừng thở.

Nhưng hoàn cảnh trong lao thật sự quá kém, ta xem khí sắc của Võ Đề Hạt, chỉ sợ khó có thể chống đỡ lâu hơn. Lần trước ta lén mời Trương Phàm đến chẩn trị, Trương thần y nói nếu có thể đổi sang nơi tốt, chữa trị thật tốt, có lẽ còn có thể kiên trì được chừng hai ba tháng nữa... Nhưng Lý Chuyết nhất định sẽ không bỏ qua cho Võ Đề Hạt, ta còn nghe người ta nói, hắn chuẩn bị năm sau áp giải Võ Đề Hạt đến Khai Phong. Đông Kinh đến Hàng Châu, cách mấy ngàn dặm đường, thân thể Võ Đề Hạt hiện nay như thế này, chỉ sợ ra khỏi Hàng Châu liền không còn mạng.

Thi Toàn nói không ngừng, giải thích tình hình cho Ngọc Doãn nghe.

Từ trong lời nói của y, Ngọc Doãn nghe ra có chút mùi vị khác.

Võ Tòng phạm vào tử tội, nhưng lại rất được lòng của dân chúng ở Hàng Châu. Nếu không, Trương thần y kia sợ cũng sẽ không chạy tới trong lao khám và chữa bệnh cho y, đã đủ để nói rõ tình hình. Giải cứu Võ Tòng là chuyện phải làm. Nhưng vấn đề là, giải cứu như thế nào đây?

- Thiếu Dương, ngươi có suy tính phương án gì không?

Ngọc Doãn hô to một tiếng, Trần Đông từ bên ngoài tiến vào.

Y gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Việc này, cũng có đắn đo. Hôm nay ta mang Thi Đại Lang đến đây, cũng chính là thảo luận về việc này.

Theo ta thấy, cứu Võ Đề Hạt ra cũng không khó khăn.

Tuy nhiên lại cần làm tốt hai chuyện... Thứ nhất, Võ Đề Hạt sau khi từ trong lao ra, cần an trí thỏa đáng. Vừa rồi Thi Toàn cũng nói, thân thể của y cơ bản là không thể lặn lội đường xa, cho nên chỉ có thể bố trí ổn thỏa ở quanh Hàng Châu mà thôi.

Thi Toàn vội vàng nói:

- Việc này không khó.

Ta biết một nơi, nói không chừng có thể bố trí ổn thỏa cho Võ Đề Hạt.

- Ở đâu?

- Cách Hàng Châu không xa, bên cạnh Tiền Đường, phía nam Tây Hồ, có một ngôi chùa, tên là Lục Hòa tự.

Khi gia phụ còn sống, có quan hệ rất tốt với trưởng lão trụ trì Trí Hiền của Lục Hòa tự, vả lại trưởng lão đối với Võ Đề Hạt cũng cực kỳ khen ngợi. Ở trong vùng trưởng lão có uy vọng rất cao, chỉ cần có thể đem Võ Đề Hạt từ trong lao cứu ra, đưa đến Lục Hòa tự là đã có thể không cần lo nữa.

- Lục Hòa tự?

Ngọc Doãn nghe vậy, đôi mắt lóe sáng, lộ ra vẻ tò mò.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio