Ngoài cửa sổ, mưa xuân gió thổi đập vào Hồng hạnh trắng trên bờ đê.
Trên mặt hồ xa xa, thuyền hoa như ẩn như hiện càng tăng thêm ý thơ say lòng người.
Gió xuân thổi đến làm du khach như say. Gió tháng hai không hề rét lạnh, ngược lại mang theo chút ấm áp làm say lòng người.
Lê Đại Ẩn trầm ngâm một lát, bưng chén rượu trước mặt lên kính Ngọc Doãn;
- Nếu Ngọc Đô Giám mở miệng, thì thử một lần có ngại gì đâu?
Nhưng không biết môn lộ Tây Châu của Ngọc Doãn rốt cuộc là như thế nào?
Ngọc Doãn cười, thò tay chấm rượu trong chén, rồi sau đó viết hai chữ lên mặt bàn: “Da Luật.”
Lê Đại Ẩn sáng mắt lên, nhẹ nhàng xoa cằm.
- Vậy thì, đợi ta về thương nghị với tộc nhân, rồi sẽ bàn bạc với Ngọc Doãn sau.
Phàm là công việc không thể một lần là xong.
Lê Đại Ẩn sau khi hứa với Ngọc Doãn thì không có tin tức.
Mà Ngọc Doãn cũng không nóng nảy, càng không thúc giục, thậm chí cũng không chủ động liên lạc với Lê Đại Ẩn. Hàng ngày hắn vẫn ở trong nhà điều dưỡng sức khỏe, hoặc là dẫn theo Cát Thanh Trần Đông và Trương Trạch Đoan đi du ngoạn quanh Hàng Châu, cuộc sống trôi qua cũng rất thoải mái.
Dần dần, mọi người cũng biết sự tồn tại của Ngọc Doãn.
Trong chuyện này đương nhiên cũng có sự trợ giúp âm thầm của Lê Đại Ẩn, nhưng phần nhiều vẫn dựa vào tài cầm kỹ xuất thần nhập hóa của Ngọc Doãn khiến dân chúng thành Hàng Châu biết rõ. Cũng không biết là ai lắm miệng đã nghe ngóng được chuyện lúc trước của Ngọc Doãn ở trong thành Khai Phong, vì thế danh hiệu “Khai Phong đệ nhất Kê Cầm” nhanh chóng lan truyền ra, khiến vô số người đến viếng thăm.
Bởi vì cái gọi là lui tới không dân đen, nói cười có tri kỷ.
Nơi Ngọc Doãn ở tại Hàng Châu cũng không quá đơn sơ nên lập tức xe ngựa như nước, ngày nào cũng náo nhiệt không ngừng.
Mọi người bắt đầu quen thuộc Ngọc Doãn, cũng biết người này là đắc tội với quyền quý trong triều mà đến đây.
Người Hàng Châu tựa như rất yêu thích đối với danh sĩ nghèo túng đắc tội với quyền quý, thế cho nên cái tên “Tiểu Ất” bắt đầu lan truyền trong đường phố.
Mà Ngọc Doãn lại như không cảm thấy gì.
Việc hắn thích làm nhất là đi Lục Hòa Tự nói chuyện với Trí Hiền trưởng lão, càng làm cho rất nhiều người nảy sinh sự thích thú sâu sắc với hắn.
Nhoáng một cái đã qua mấy ngày.
Thời gian bất giác đã vào trung tuần tháng hai.
Trong thành Hàng Châu, lại truyền ra một tin tức, đường từ Hàng Châu đến Tô Châu hay gặp đạo phỉ tập kích, làm cho nhiều hộ thương không dám tùy tiện qua lại.
Tô Châu, Hàng Châu vốn là nhất thể thời Bắc Tống.
Sự liên lạc giữa hai tòa thành thị cực kỳ chặt chẽ.
Hàng hóa địa khu Đông Nam thông qua Tô Châu quay vòng Hàng Châu, rồi xuất ra phương Bắc.
Một khi giữa một trong hai tòa thành thị xảy ra vấn đề, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán vận chuyển của toàn bộ Bắc Tống.
Lý Chuyết đối với việc này cũng vô cùng đau đầu.
Y vài lần tới Đô Giám phủ, thúc giục Quan Thắng xuất binh tiêu diệt phỉ, nhưng đều bị Quan Thắng lấy lý do việc huấn luyện chỉnh đốn còn chưa xong, không thể tự tiện xuất binh để cự tuyệt. Lúc trước, sở dĩ Lý Chuyết không để tâm tới binh sự Ứng Phụng Cục, là bởi vì y nắm binh sự Hàng Châu trong tay. Nhưng hiện giờ binh sự đã bị Quan Thắng đoạt mất, còn dựa vào thủ đoạn lôi đình liên tiếp chém giết vài tên không nghe lời, xua đuổi gần ba trăm binh lính già yếu, đã lập đủ uy vọng trong quân.
Lý Chuyết muốn nhúng tay vào cũng vô cùng khó khăn.
Đã không có binh quyền, Lý Chuyết liền muốn đem binh sự Ứng Phụng Cục tổ kiến lại.
Nhưng binh lính chiêu mộ này huấn luyện và tác chiến đều cần có thời gian. Lý Chuyết lại là một người đọc sách, đối với chiến sự thì không hiểu biết. Trước kia, bên cạnh y còn có Tào Thành hỗ trợ, nhưng hiện tại thì sao, Tào Thành đã chết, giờ không còn ai để sử dụng nữa.
Hoa thạch cương đã trưng thu, cần phải nhanh chóng mang đến Đông Kinh.
Ngày sinh nhật thứ của Thái Kinh sắp tới, Phan Thông vơ vét lễ vật cho lão ta đã xong cũng chuẩn bị khởi hành.
Các loại sự việc cùng xảy ra một lúc khiến Lý Chuyết cảm thấy sứt đầu mẻ trán, cộng thêm vị sứ giả tướng phủ kia tính tình còn vô cùng nóng nảy.
Sự việc Võ Tòng xử lý không tốt thì thôi, cùng lắm tùy tiện bắt một người khác về, thật giả lẫn lộn.
Nhưng lễ vật ngày sinh nhật, thật không có cách nào xuất ra thành Hàng Châu, thử hỏi Phan Thông làm sao không sốt ruột?
Khẩu khí nói năng của gã với Lý Chuyết càng ngày càng không khách khí, có nhiều lần gần như chỉ vào mũi Lý Chuyết mà thóa mạ.
Trong lòng Lý Chuyết cũng vô cùng uất ức.
Ai có thể nghĩ lại đột nhiên nhảy ra một Bàng Vạn Xuân.
Chỉ một người này đã khiến mọi chuyện bị quấy thành hỗn loạn, làm y cũng khó có thể ứng phó.
- Lý tri châu, trong vòng ba ngày nhất định phải lên đường.
Ngày sinh thần của Ân Tướng đã sắp đến, nếu những lễ vật này không thể đưa tới Khai Phong, đến lúc đó nếu như trách tội xuống, chỉ sợ ngươi ta cũng khó mà chịu trách nhiệm cho nổi.
Lý Chuyết chửi ầm trong lòng: Ngươi có bản lĩnh thì đi tìm Quan Thắng kia đi.
Cũng không phải ta không chịu xuất binh, mà là Quan Thắng chiếm cứ binh quyền, chậm chạp không chịu hành động. Chẳng phải vì Quan Thắng là Tiểu Thái tướng công cắt cử đến đó sao, bản thân ngươi cũng không dám trêu chọc vào. Ngươi chiêu chọc không được Quan Thắng, tới bức ta thì có ích gì chứ?
Nhưng ngoài mặt Lý Chuyết vẫn cười tươi:
- Ca ca không nên tức giận, cũng không phải hạ quan không chịu, mà thật sự là không điều động được binh mã tiêu diệt phỉ.
Lúc trước, khi y nói như này, Phan Thông cũng không quá thúc bách.
Nhưng lúc này đây, Phan Thông lại không chút khách khí:
- Lý tri châu đừng dối gạt ta. Ngươi không chỉ là Tri châu Hàng Châu, còn đảm nhiệm việc của Ứng Phụng Cục, binh sự trong Ứng Phụng Cục ngươi hiểu rõ nhất, căn bản là không thuộc quản lý của Đô Giám Hàng Châu đúng không?
- Việc này...
- Nếu ngươi thật sự có lòng làm việc vì Ân tướng, chắc hẳn có thể điều động binh mã Ứng Phụng Cục.
Hơn nữa, Hoa Thạch cương mà Quan gia cần cũng phải bắt đầu vận chuyển đưa đến Tô Châu, lại có trở ngại gì? Lý tri châu, hai chuyện này ngươi không thể để trì hoãn được. Nếu Quan gia bổ nhiệm Đô Giám Ứng Phụng cục, thì cũng phải có chút tác dụng mới được.
Đầu tiên là Lý Chuyết ngẩn ra, rồi chợt bừng tỉnh ngộ.
Ta đang nghĩ sao Phan Thông hôm nay thúc bách quá, hóa ra là có chuyện như vậy.
Đúng vậy, binh sự Ứng Phụng Cục đều là Đô Giám Ứng Phụng Cục phụ trách, Ngọc Doãn kia đến Hàng Châu ngày ngày du sơn ngoạn thủy, không làm việc đàng hoàng. Dựa vào cái gì hắn ta thảnh thơi như vậy? Rõ ràng là chuyện của hắn, lại khiến ta rơi vào tình huống khó xử?
Nghĩ đến đây, Lý Chuyết quyết định chắc chắn, liền có chủ ý.
- Nếu không có ca ca nhắc nhở, hạ quan suýt nữa đã quên việc này.
Vậy thì, hạ quan sẽ đi triệu kiến Ngọc Doãn, bảo hắn ít ngày nữa lãnh binh áp giải, đi tới Tô Châu.
Việc này coi như là gánh họa cho Lý Chuyết.
Ngọc Doãn ngươi áp giải hàng hóa đến Tô Châu là bổn phận của ngươi, ta cũng có thể tránh được phiền toái; nếu ngươi áp giải không đến nơi, đó là ngươi làm việc bất lợi.Đến lúc đó triều đình truy cứu, thì là vấn đề của Ngọc Tiểu Ất ngươi. Dù sao Ngọc Tiểu Ất ngươi mới là Đô Giám Ứng Phụng Cục, xảy ra việc không truy cứu ngươi thì truy cứu ai? Đến lúc đó ta có thể thu hồi binh quyền.
Quan Thắng kia cũng không thể nào cả đời trốn ở trong binh doanh luyện binh...
Chủ ý đã quyết, Lý Chuyết hành động cực nhanh.
Trước đây, binh phù Ứng Phụng Cục được y giữ như vật báu, nhưng hiện tại lại giống như củ khoai phỏng tay.
Nhưng y lại không nghĩ rằng người y phái đi tìm Ngọc Doãn lại trở về bẩm báo:
- Ngọc Đô Giám không ở trong nhà. Theo như người trong nhà nói hắn mời mấy vị danh sĩ thành Hàng Châu cùng mười mấy vị cô nương ở Vọng Tiêu Lâu chơi thuyền Tây Hồ, chẳng biết lúc nào mới về.
- Thằng nhãi này, sao có thể tiêu dao như thế?
Lý Chuyết nghe vậy giận tím mặt.
Nhưng Tây Hồ lúc này là thời điểm rất náo nhiệt, thuyền trên hồ vô số, biết tìm thế nào đây?
Nhưng không tìm được Ngọc Doãn thì không thể làm thủ tục giao binh phù, phiền toái này sẽ không buông bỏ được. Càng nghĩ Lý Chuyết càng sốt ruột, liền dẫn người đi thẳng đến Tây Hồ. Y đứng ở bên hồ tìm được một con thuyền hoa, rồi sau đó lên thuyền.
Lúc này cảnh đẹp.
Ánh nắng tươi sáng không quá gay gắt, chiếu lên người vô cùng dễ chịu.
Non sông tươi đẹp, đẹp không sao tả xiết.
Nếu như là ngày thường, Lý Chuyết chắc chắn vui vẻ thoải mái, nhưng hiện tại thì không còn chút tâm trạng nào.
Ngay lúc y đang gấp đến độ đi lại trên thuyền, chợt nghe xa xa có tiếng đàn du dương. Tiếng đàn kia cực kỳ dễ nghe, khiến người ta khen không dứt miệng.
Cũng có tiếng ca thánh thót như chuông bạc quanh quẩn phía chân trời.
- Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, tây hồ ca vũ kỷ thì hưu.
Noãn phong xuy đắc du nhân túy, trực bả hàng châu tác biện châu... Trực bả na hàng châu tố biện châu!
Đề nhà trạm Lâm An (Người dịch: Nam Trân)
Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu
Tây Hồ múa hát đến bao lâu ?
Gió êm đã ngấm say lòng khách
Dám bảo Hàng Châu cũng Biện Châu
Tiếng đàn du dương, tiếng ca dễ nghe.
Lý Chuyết liên tục đi lại trên boong thuyền, đưa mắt nhìn ra xa.
- Hình như là Tô Hành Thủ Vọng Tiên lâu...
Có tùy tùng nghe xong tiếng ca, không kìm nổi mở miệng nói.
Vọng Tiên lầu là một trong tửu lầu cực kỳ có danh tiếng trong thành Hàng Châu, tương tự như Phan lầu, Phong Nhạc lầu phủ Khai Phong.
Vị Tô Hành thủ kia cũng là một ca kỹ nổi tiếng của Hàng Châu, biệt hiệu là “Tiểu xướng bất thâu nữ phi vệ”.
Nữ phi vệ, là danh hiệu của Lý Sư Sư. Nhưng không phải nói nàng võ nghệ cao cường, mà là nói nàng rất có hiệp khí. Ý tứ của những lời này, là nói giọng hát của vị Tô Hành thủ kia không bằng Lý Sư Sư, nhưng cũng là người tài.