Tống Thì Hành

chương 328: bối ngôi quân (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngọc Doãn ngây ra!

Triệu Bất Vưu nói gần nói xa ý tứ đã vô cùng thường rõ ràng, gã muốn ở Ứng Phụng Cục.

Nhưng vấn đề là,Triệu Bất Vưu là tôn thất! Tuy nói nhất mạch Thái Tổ từ sau nhiều lần bị Thái Tông chèn ép, cũng chỉ là chèn ép ở trên quyền lực. Thái Tổ nhất mạch từ sau khi Triệu Đức Phương mất thì không còn ai đảm đương chức vụ quan trọng trong triều nữa.Tuy nhiên về phương diện đãi ngộ thì không bị cắt giảm, thậm chí còn được hưởng tôn sùng hơn Thái Tông nhất mạch.

Ở trong mắt Ngọc Doãn, Triệu Bất Vưu chính là con cháu tôn thất rảnh rỗi tinh lực không có chỗ phát tiết.

Mà nay con cháu tôn thất đột nhiên yêu cầu ở lại Ứng Phụng Cục, hơn nữa còn là bộ khúc của võ quan bát phẩm hắn, thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

- Hình Hầu đang nói đùa phải không?

Lúc này, mọi người trong thuyền hoa đã tản đi, chỉ còn lại hai người là Ngọc Doãn và Triệu Bất Vưu.

Triệu Bất Vưu nghe vậy nở nụ cười khổ:

- Ta từ nhỏ thích học võ, không thích đấu đá trong triều đình. Bình sinh có ý nguyện một ngày nào đó lấy lại được Yến Vân mười sáu châu, giết hết giặc Lỗ. Chỉ là xuất thân của ta đã định trước là vô duyên với binh nghiệp. Lúc trước Tống Kim giáp kích nước Liêu, ta từng mạo danh Chiêu Thứ, kết quả bị người ta phát hiện cấm túc suốt ba năm.

Sau Thái Tông, nhất mạch Thái Tổ mặc dù được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng không được nhập ngũ lãnh binh.

Mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng trên thực tế đã trở thành sự thật đối với tất cả mọi người trong hoàng thất hiểu được.

Chẳng trách năm ngoài tại Khai Phong, không nghe nói đến Triệu Bất Vưu, thì ra là bị cấm túc! Nếu không với tính cách này của Triệu Bất Vưu, sao Ngọc Doãn không nghe đến tên của gã chứ. Trong lòng hắn lập tức có chút cảm thông, cái nhìn đối với Triệu Bất Vưu đã khác trước.

- Nhưng Hình Hầu gia nhập Ứng Phụng Cục, Quan gia có đồng ý không?

Triệu Bất Vưu cười lạnh nói:

- Tiểu Ất nghĩ Ứng Phụng Cục là cái gì? Chỉ là con đường để Quan gia tầm hoan hưởng lạc, vơ vét của cải mà thôi.

Binh trượng Ứng Phụng Cục này, Quan gia căn bản không để ý, nói bãi truất thì bãi truất, thậm chí còn không thông qua sự tán thành của Xu Mật Viện. Nếu ta gia nhập cấm quân, sương quân, thổ quân, phiên quân, Quan gia cũng sẽ không vui.Nhưng nếu ta gia nhập Ứng Phụng Cục này, với Quan gia mà nói thì là an toàn nhất. Đây vốn là một hành động vui đùa, trong mắt ông ta thì có là gì?

Ngọc Doãn trầm mặc!

Đúng vậy, Ứng Phụng Cục này thật ra chẳng là gì cả, nói toạc ra chỉ là hành động thích ý của Quan gia thôi.

Tuy nhiên, nếu không như vậy, chỉ sợ chức Đô Giám Ứng Phụng Cục này sẽ không rơi xuống đầu Ngọc Doãn.

Triệu Bất Vưu nói:

- Ta từ nhỏ bái danh sư, tập võ luyện công, khổ học binh thư chiến sách, nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội lãnh binh thao luyện.

Dù sao Ứng Phụng Cục này cũng còn tạm, ta gia nhập vào đó, Quan gia sao để ý? Với ta mà nói, cuộc đời này có lẽ không có cơ hội ra chiến trường, chỉ có thể mượn cơ hội này để kiểm nghiệp sở học của bản thân....

Dù sao Ngọc Doãn cũng không quá nghiêm túc nghiên cứu lịch sử triều Tống.

Nếu như hắn có lòng nghiên cứu lịch sử triều Tống, có lẽ đã hiểu thêm chút về Triệu Bất Vưu này.

Trong lịch sử, Triệu Bất Vưu tại thời điểm Tĩnh Khang khó khăn, cùng với nghĩa sĩ Hà Bắc Vương Minh chiêu mộ nghĩa binh, liên tục chiến đấu với người Kim ở các chiến trường Hà Nam Hà Bắc, các lộ cường hào ai cũng tránh núp sóng gió, nói: Đây là Tiểu sứ quân. Ngụ ý coi Triệu Bất Vưu như Lưu Hoàng thúc thời Tam quốc. Cũng bởi vậy, sau khi Cao Tông lên ngôi, Triệu Bất Vưu mới được chức vị Võ Dịch Lang, theo Nhạc Phi dẹp loạn Bình Dương Yêu. Sau khi Nhạc Phi chết, Tần Cối đoạt binh quyền của Triệu Bất Vưu, mệnh gã trấn thủ Hoành Châu cho đến lúc mất.

Con trai của Triệu Bất Vưu là Triệu Thiện Tất, sau đỗ tiến sĩ, làm quan Trực Học Sĩ Phu Văn Các, Lưỡng Chiết Chuyển vận phó sứ.

Đương nhiên, tới lúc đó thì Triệu Cấu đã chết, Tự Hiếu Tông lên ngôi. Hoàng Đế Nam Tống tất cả đều là nhất mạch Thái tổ, cũng mới có sự quật khởi của con trai Triệu Bất Vưu. Bằng không mà nói, dù là có bản lĩnh, cũng không tới phiên nhất mạch thái tổ gã được việc.

Ngọc Doãn có chút dao động.

Nay hắn đang thiếu nhân tài, đặc biệt là nhân tài luyện binh.

Vốn ban đầu định sau khi cứu Võ Tòng ra thì để Võ Tòng hỗ trợ, nhưng thương thế Võ Tòng nghiêm trọng, dù là bình phục thì cũng khó mà giúp được.

Ngoài Võ Tòng ra, Bàng Vạn Xuân cũng có thể luyện binh.

Nhưng từ lúc Quan Thắng đến, quan quân sớm hay muộn cũng sẽ bao vây tiễu trừ núi Mạc Can, Ngọc Doãn cũng không muốn Bàng Vạn Xuân và Quan Thắng có một trận long tranh hổ đấu.

Chỉ có thể để Bàng Vạn Xuân lên phía Bắc, mới là cơ hội để ông ta ngẩng đầu.

Có điều...

Ngọc Doãn vô cùng phiền muộn phát hiện, mọi tính kế của mình, kết quả vẫn là thiếu người giúp luyện binh.

Nếu Triệu Bất Vưu thật sự có bản lĩnh, thì cũng là một cơ hội tuyệt hảo. Ngọc Doãn đương nhiên không bài xích Triệu Bất Vu, nhưng vấn đề là, Hoàng đế Huy Tông có tán thành việc này hay không? Càng nghĩ, Ngọc Doãn vẫn quyết định giữ Triệu Bất Vưu ở lại. Dù sao nhân tài khó có được! Còn nữa, Triệu Bất Vưu lại là tôn thất, có thể thông qua gã để chèn ép Lý Chuyết. Nghĩ nếu Triệu Bất Vưu ở lại trong Ứng Phụng Cục, Lý Chuyết kia tất nhiên không dám làm gì quá đáng.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đã quyết định.

- Nếu Hình Hầu đã nói vậy, Tiểu Ất sao dám từ chối.

Tuy nhiên có một số việc nhất định phải nói rõ ràng, nếu Hình Hầu ở lại, Ứng Phụng Cục chỉ có Triệu Bất Vưu, không có Hình Hầu. Ngoài ra, Tiểu Ất cũng sẽ trình báo việc này với Xu Mật Viện, chỉ cần Quan gia không phản đối, Hình Hầu chỉ quản việc luyện binh.

Triệu Bất Vưu nghe vậy mừng rỡ.

Vốn tưởng rằng Ngọc Doãn sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của mình, nào ngờ lại thuận lợi như thế.

Lập tức vội đứng lên, chắp tay nói:

- Mạt tướng Triệu Bất Vưu, tham kiến Đô Giám.

Có binh phù, chức Đô giám này của Ngọc Doãn mới xem như là danh xứng với thực.

Lý Chuyết vội vàng an bài cho hắn một chỗ quân doanh, tọa lạc bên cầu Vọng Tiên. Sáng sớm hôm sau, Ngọc Doãn liền phái Triệu Bất Vưu đi Phủ Tri châu lấy đồ quân nhu và quân ngân.Vốn Lý Chuyết còn định kéo dài một chút, thậm chí còn chuẩn bị tốt để gây khó dễ cho Ngọc Doãn.Nào ngờ Ngọc Doãn căn bản không cho y cơ hội này mà trực tiếp phái Triệu Bất Vưu tới, khiến Lý Chuyết bị uất hận đến cực điểm.

Y có thể làm khó dễ Ngọc Doãn, có thể kéo dài phân phát quân ngân đồ quân nhu của Ngọc Doãn.

Nhưng đối mặt với Triệu Bất Vưu kia, Lý Chuyết dù có gan lớn như trời cũng không dám chậm trễ.

Mặc kệ như thế nào, Triệu Bất Vưu cũng là tôn thất.

Phượng hoàng rơi cọng lông cũng không phải là gà, huống chi Triệu Bất Vưu kết giao chặt chẽ với Đông cung, Lý Chuyết là người nhất hệ của Thái Tử Triệu Hoàn, sao dám trêu chọc vào Triệu Bất Vưu. Có điều, trong thâm tâm y càng thêm kỳ quái: Lai lịch Ngọc Doãn rốt cuộc là như nào mà ngay cả tôn thất cũng cam nguyện hiệu lực cho hắn? Xem ra, người này không đơn giản, cần phải cẩn thận ứng phó mới được.

Mà đây đũng là kết quả mà Ngọc Doãn muốn thấy.

Căn cơ của hắn thật sự quá yếu, nếu muốn được việc, nhất định phải xé da hổ làm đại kỳ.

Với trước mắt mà nói, Triệu Bất Vưu không thể nghi ngờ là một tấm da hổ tốt nhất. Có gã ở bên cạnh, Lý Chuyết phàm là việc gì đều phải suy nghĩ kỹ làm sau.

Chính ngọ, trong binh doanh cầu Vọng Tiên vang lên ba tiếng pháo hiệu.

Bên ngoài viên môn dựng thẳng lên một cây đại kỳ có thêu một chữ “Mộ” lớn. Dưới đại kỳ, Trần Đông ngồi ngay ngắn sau một tấm án dài, trước mặt đặt một chồng danh sách lên chỗ trống. Trương Trạch Đoan thì phụ trách phát thẻ bài, đợi tráng sĩ ứng mộ tiến đến.

Lý Chuyết ngồi ở một tòa tửu lâu cách lầu Vọng Tiên không xa, trên mặt nở nụ cười lạnh.

- Người Hàng Châu không thích binh dịch. Có câu sắt tốt không làm đinh, nam tốt không làm binh. Ta xem Ngọc Tiểu Ất hắn sẽ ứng mộ thế nào.

Dù sao hắn đã tiếp nhận binh phù, đợi ngày mai hắn sẽ phải áp giải Hoa thạch cương đi tới Tô Châu.

Đúng rồi, phái người truyền tin tức đi, nói từ ngày mai sẽ có một số hoa thạch cương trị gía ba trăm ngàn quan vận chuyển đến Tô Châu. Ha hả, đến lúc đó nếu Bàng Vạn Xuân nghe được tin tức, sao có thể bỏ qua chứ?

- Phủ tôn, vậy Phan sứ giả...

- Có quan hệ gì với ta đâu?

Lý Chuyết cười lạnh nói:

- Phan Thông chỉ là một nô tài, diễu võ dương oai kiêu ngạo trước mặt ta, bản phủ vốn đã chán ghét hắn ròi. Ta vừa nhận được tin tức, Thái Thao đại công tướng thiện quyền, đã khiến Lý tướng công và Tiểu Thái tướng công cực kỳ bất mãn.

Hai vị tướng công ít ngày nữa sẽ dâng tấu buộc tội, ngày chết của Công tướng e là khổ rồi. Còn nữa, vật kia mất đi từ trong tay Ngọc Tiểu Ất, nào có liên quan gì đến ta. Dù công tướng truy cứu, cũng là truy cứu trách nhiệm của Ngọc Tiểu Ất.

Người hầu cận bên cạnh nghe được lập tức lộ vẻ kính nể.

- Phủ tôn quả nhiên cao minh, lúc này dù là có tôn thất hỗ trợ, Ngọc Tiểu Ất hắn không chết cũng khó thoát khỏi lột da.

Trong lời nói đầy vẻ a dua nịnh bợ làm cho Lý Chuyết vui sướng không kìm được bật cười ha hả, bưng lên một chén rượu.

Có điều, chén rượu kia còn chưa kịp uống, sắc mặt Lý Chuyết đột nhiên thay đổi, liên tiếp ho khan kịch liệt, mặt đỏ bừng.

Y quẳng chén rượu lên bàn, đứng lên bước nhanh đến bên cửa sổ, chăm chú nhìn.

- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!

Lý Chuyết thì thào tự nói, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio