Lúc này, đã quá ngọ.
Từ trên cầu Vọng Tiên đi tới một đám người.
Chỉ thấy những người này toát lên khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh, hiên ngang đi đến bên ngoài viên môn.
Người đàn ông đi đầu chắp tay nói với Trần Đông:
- Nghe nói nơi đây ứng mộ, còn phát toàn bộ quân lương, không biết là thật hay giả?
Trần Đông đã ngồi cả một canh giờ, vốn có chút mệt rã rời.
Thấy có người ứng mộ, lập tức tinh thần tỉnh táo, nói:
- Đương nhiên phát quân lương, không biết tiểu ca có ứng mộ không?
- Vậy có quy củ gì?
- Ồ, nhận số hiệu nhập doanh, chỉ phải qua khảo hạch là được lĩnh song quân lương, còn được nhận binh khí giáp trụ...
- Sao lại lĩnh song quân lương?
- Ha hả, Đô giám nhà ta nói, bản doanh chỉ chiêu hùng vũ quân tinh nhuệ, không phải hảo hán không được nhập. Đã là hảo hán, đương nhiên được thưởng song quân lương. Tiểu ca, nêu ngươi ứng mộ, trước tiên hãy nghĩ kỹ về bản lĩnh của mình, đừng để lúc đó đánh mất thể diện.
Ai da, người khác chiêu mộ, đều là ước gì có người tiến đến.
Sao Ứng Phụng Cục này chiêu mộ còn có nhiều quy củ thế nhỉ?
Hai bên Cầu Vọng Tiên vốn tụ tập rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Nhưng nghe Trần Đông nói là được song quân lương thì lập tức nảy sinh hiếu kỳ.
Tức thì có nhiều người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.
- Người này quá liều rồi.
- Đúng vậy, chiêu mộ rồi lại còn đưa ra nhiều quy củ. Cái gì mà đánh mất thể diện, rõ ràng là ức hiếp người, rõ ràng là coi người Hàng Châu ta không ra gì.
- Đúng vậy, gã kia, nhất định phải qua khảo hạch, đừng để người Hàng Châu chúng ta mất thể diện.
Người đàn ông ứng mộ nghe vậy nhếch miệng cười.
Hắn nhận số hiệu, đi vào binh doanh.
Chỉ thấy trên giáo trường bày đặt các loại binh khí. Hai người Ngọc Doãn, Triệu Bất Vưu đứng ở trên đài, gật đầu với Cát Thanh.
Cát Thanh bước nhanh về phía trước:
- Vị hảo hán này, bản doanh chiêu mộ, tổng cộng ba ải.
- Xin hỏi, là ba ải gì?
- Bắn tên, phụ trọng và kỵ thuật.
Trong ba cửa ải, chỉ cần qua được một ải là coi như qua khảo hạch.
Nếu qua hai ải, thì được làm Tương Ngu Hầu, có thể thống lĩnh năm mươi người; nếu cả ba ải đều qua, thì làm Thập Tướng, có thể thống lĩnh trăm người.
Gã đàn ông kia nghe vậy mắt sáng lên.
Ánh mắt đảo qua vũ khí trên giáo trường, do dự một chút, rồi lớn tiếng:
- Phụ trọng kia khảo hạch thế nào?
- Rất đơn giản, có thấy mộc xà kia không?
Theo ngón tay Cát Thanh chỉ, trên sàn đấu võ dựng một cây mộc xà dài ba thước, đường kính nửa thước.
- Mộc xà kia nặng năm mươi cân.
Chỉ cần ngươi cõng mộc xà chạy qua được chướng ngại giữa sân thì coi như qua.
Bên trong sàn đấu võ còn đặt một số chướng ngại vật cao thấp. Người đàn ông cắn răng một cái, nói:
- Vậy ta thi phụ trọng. Đúng rồi, nếu không qua, có được thi lại không?
- Nếu không qua, thì bị loại bỏ.
Tuy nhiên nếu như ngươi thật sự muốn nhập ngũ, không phải là không được. Chỉ có điều tạm thời không thể vào binh doanh này, mà chỉ có thể làm tạp binh ở tiểu doanh bên cạnh. Tạp binh chỉ được nửa quân lương, tuy nhiên tương lai nếu ngươi có bản lĩnh thật sự, vẫn có thể khảo hạch tiến vào.
Tận đến lúc này, mọi người mới để ý đến.
Trong binh doanh này phân làm hai doanh trại nội ngoại.
Cát Thanh nói như vậy, gã đàn ông kia lại do dự, có điều lúc này sau gã đã tụ tập không ít người, muốn rút lui cũng không lui được, đành phải cắn răng, đi đến bên mộc xà, hai tay dùng sức, nhấc mộc xà lên vai. Sức nặng năm mươi cần cũng không phải là nhiều, nhưng cõng mộc xà lên lưng, lại phải nhảy qua chướng ngại trên sàn đấu, thì có vẻ như không dễ dàng. Cũng may người đàn ông kia thật sự có chút khí lực, cắn răng chạy xong toàn bộ quá trình, xem như là thông qua.
Có điều chạy xong, gã đàn ông vừa đặt mộc xà xuống đã thở hổn hển không ngừng.
Không ít người nhìn thấy đều lộ vẻ khó khăn.
Khiêng mộc xà năm mươi cân không khó, nhưng cõng trên lưng chạy thì thật sự là khó.
- Tiểu Ất, có phải là hơi nghiêm khắc không?
Ngọc Doãn hạ giọng nói:
- Cũng không phải không là khắc nghiệt, nhưng thật sự là cần phải làm thế.
Nhân mã sở bộ Ứng Phụng Cục này vốn không nhiều, nếu vàng thau lẫn lộn, thật sự không hay chút nào. Ta thà rằng tuyển nhận một trăm binh sĩ dũng mãnh, cũng không muốn nhận rác rưởi. Lúc trước hai mươi người của Bàng Vạn Xuân đánh hạ hơn trăm quan quân, sau đó phục kích giết được Tào Thành, có thể thấy được quan quân chiến lực bạc nhược. Binh mã Đại Tống ta lấy triệu mà tính, nhưng người có thể chiến đấu rốt cuộc là bao nhiêu người?
Triệu Bất Vưu nghe được cười khổ, nhưng không thừa nhận cũng không được, lời của Ngọc Doãn không hề khoa trương chút nào.
Sức chiến đấu của quân Đại Tống thật sự là quá thấp.
Không có trang bị hoàn mỹ, nhưng...
- Đúng rồi, Tiểu Ất có từng nghĩ tới đặt tên binh mã này là gì chưa?
- Ồ?
Ngọc Doãn ngẩn ra, lúc này mới nhớ, có Tống tới nay dường như binh mã các nơi đều mượn phiên hiệu. Binh mã ta mặc dù hiệu lực cho Quan gia, không nhập Binh bộ, không chịu quản lý của Xu Mật Viện, nhưng nếu không có danh hiệu, chung quy cũng khó mà chấp nhận được.
Có điều việc này quá đột ngột nên chưa nghĩ ra được cái tên hay.
Ngọc Doãn trầm ngâm thật lâu, sau đó mắt sáng lên:
- Mộng Khê Trượng Nhân là người Hàng Châu, mà binh mã chúng ta là chiêu mộ ở Hàng Châu, ta đột nhiên nhớ tới Mộng Khê Trượng Nhân trong “Mộng Khê bút đàm” từng có câu từ “Kỳ đội hồn như cẩm tú đôi, ngân trang bối ngôi đả hồi hồi'. Hình Hầu nghĩ hai chữ “Bối ngôi” có được không? Gọi là Bối Ngôi quân, thế nào?
Nhạc Phi ơi Nhạc Phi, ngươi cũng đừng trách ta đoạt phiên hiệu của ngươi.
Ai bảo ta tổ kiến binh mã trước, hai chữ Bối Ngôi sẽ do ta chiếm!
Ngọc Doãn trước sau vẫn tồn tại một cái ung nhọt trong lòng đối với Nhạc Phi. Có thể chiếm thứ tốt của Nhạc Phi, thì tuyệt đối sẽ không dừng tay, còn nữa, chẳng phải Bối Ngôi quân của Nhạc Phi ngươi vẫn chưa thành lập hay sao?
Trên thực tế, Ngọc Doãn là bị ngộ nhận.
Ở hậu thế, người ta nói Bối Ngôi quân là để nói so sánh với Nhạc Phi, cũng giống như hai chữ Bối Ngôi này, là độc quyền của Nhạc Phi.
Trên thực tế những năm cuối Bắc Tống, có được phiên hiệu Bối Ngôi Quân không chỉ là Nhạc Phi, còn có Hàn Thế Trung. Hai chữ Bối Ngôi này là ý người hầu cận Đại Tướng cổ đại, cũng là thân quân, đồng thời cũng đại diện cho binh sĩ dũng mãnh nhất, trung thành nhất trong quân...
- Bối Ngôi quân?
Triệu Bất Vưu nghe xong ngẩn ra, chợt cười.
- Tên rất hay, Bối ngôi chi sĩ, rất hợp với quy tắc chiêu mộ hôm nay của Tiểu Ất.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe trên giáo trường có tiếng trống trận ù ù.
Cũng có người lớn tiếng hét lên, hình như là xảy ra chuyện. Ngọc Doãn và Triệu Bất Vưu vội đứng lên, đưa mắt xem, chỉ thấy một thanh niên trên sàn đấu võ khiêng mộc xà đi vào điểm cuối, ném xuống mặt đất, mặt không biến sắc, cũng không hề có giọt mồ hôi nào.
- Lấy ngựa đến.
Thanh niên kia lớn tiếng, chỉ thấy có người dắt một con ngựa tiến đến.
Gã lên ngựa, phóng ngựa trong sàn đấu võ, lúc trèo lên lúc ẩn thân, làm nhiều động tác trên lưng ngựa cùng một lúc, cho thấy kỹ thuật cưỡi ngựa siêu phàm.
- Sao lại thế này?
- Đô Giám, thằng nhãi này muốn thi qua ba ải.
- Hả?
Ngọc Doãn nghe vậy cũng không khỏi tò mò, chăm chú quan sát thanh niên kia.
Thanh niên kia cưỡi trong chốc lát mã, dường như không đã nghiền, liền ghìm ngựa, lớn tiếng:
- Lấy binh khí cho ta.
Vừa dứt lời, chỉ thấy hai người đàn ông ăn mặc như kẻ nhàn rỗi, mỗi người cầm một thanh đại chùy, bước nhanh đến trước ngựa.
Hai người đem đại chuỳ thả phịch xuống đất, khom người, thở dốc không ngừng.
Đó là một đôi chùy bạc Bát Lăng Mai Hoa Lượng, nhìn trọng lượng, chỉ sợ không dưới trăm cân. Thanh niên cũng không khách khí, ở trên ngựa cúi người khẽ vươn tay, đã xách hai thanh Mai Hoa Lượng Ngân chùy trong tay, chỉ thấy gã phóng ngựa như bay, song chùy trong tay tung bay, cao thấp vũ động, làm xung quanh vang lên những tiêng reo hò ủng hộ.
Ngọc Doãn nheo mắt, quay lại hỏi:
- Người này là ai?
- Bẩm Đô giám, người này tên là Hà Nguyên Khánh, là con cháu sa cơ thất thế bản địa.
Bình thường theo đám lưu manh dao du ở Tiến Kiều, nghe nói võ nghệ cao cường, khí lực hơn người, được xưng Hàng Châu mãnh hổ.
Ngọc Doãn ngẩn ra: Hà Nguyên Khánh, Tứ Mãnh Bát đại chùy sao?
Có điều Nhạc Vân một trong Tứ Mãnh Bát đại chùy nay mới sáu tuổi, theo lý mà nói, Hà Nguyên Khánh và Nhạc Vân hẳn là đồng lứa, sao lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, hôm nay khảo hạch, chủ yếu là lấy người của Bàng Vạn Xuân.
Hà Nguyên Khánh hiển nhiên không nằm trong kế hoạch của Ngọc Doãn, hay là lại xảy ra sai lầm gì?
Trong lòng hắn đang cảm thấy kỳ quái, đã thấy Hà Nguyên Khánh kia trong những tiếng reo hò ủng hộ ghìm chặt chiến mã, hai tay chấp chùy, cũng không xuống ngựa, mà chỉ vào Ngọc Doãn đang đứng ở tướng đài, lớn tiếng:
- Đô giám chẳng ra gì kia thật quá khinh người. Ba ải này của ngươi bình thường thôi, chẳng là gì cả. Nếu ngươi khinh thường người Hàng Châu, có dám đấu một trận chiến với ta không.
Ta có khi nào khinh thường người Hàng Châu chứ?
Ngọc Doãn thầm ngạc nhiên, chăm chú nhìn Hà Nguyên Khánh.
Thằng nhãi này khí lực kinh người, nếu thương thế mình khỏi hẳn, có thể chiến một trận.
Nhưng hiện tại...
Có điều Hà Nguyên Khánh kia khiêu chiến, nếu Ngọc Doãn không ra ứng chiến thì sẽ không có uy tín, sau này sao chế ngự được mọi người.
Về phần Triệu Bất Vưu, thân thủ cũng không quá kém, nhưng đấu với Hà Nguyên Khánh, chỉ sợ phần thắng không lớn.
Ngọc Doãn cắn răng một cái, đang định mở miệng ứng chiến.
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài viên môn có tiếng ngựa hí như rồng gầm, ngay sau đó một con vật cưỡi lao như bay đến, xông vào sàn đấu võ.
- Tiểu tử kia, muốn giao thủ với ca ca ta thì trước tiên phải qua đại thương trong tay ta đã.