Nếu không phải hiểu Ngọc Doãn, nếu không phải biết chủ nghĩa đại hán trong trong xương cốt Ngọc Doãn, An Đạo Toàn thậm chí sẽ cho rằng, Ngọc Doãn có khuynh hướng bán nước.
- Viện trợ Tây Liêu, có vẻ như không thích hợp.
Ông sao không hiểu cái gọi là 'Tây châu thương lộ " của Ngọc Doãn trên thực tế là biến tướng của việc viện trợ cho Tây Liêu.
Ngọc Doãn thở dài:
- Trừ phi bất đắc dĩ, ta sao không hiểu việc này không ổn?
Nhưng thế cục hiện nay chỉ dựa vào Đại Tống ta muốn ngăn cản quân tiên phong giặc Lỗ không phải là một chuyện dễ. Cũng không nói quốc lực Đại Tống ta không mạnh, mà là văn võ cả triều này từ trên xuống dưới căn bản không có một nhận thức chuẩn xác đối với người Kim. Lý Bang Ngạn chi lưu sợ giặc Lỗ như sợ hổ; Lý Cương, Lý Nhược Thủy thì như không có gì đối với giặc Lỗ. Cộng thêm Tuyên Hòa tới nay, phản loạn không dứt, thiên tai không ngừng, chiến sự Đại Tống ta thối nát đến cực điểm. Không có tướng tài, càng không được tín nhiệm, những kẻ không biết chiến sự thì khoa tay múa chân. Tình trạng như thế, muốn ngăn cản được quân tiên phong giặc Lỗ thật sự rất khó khăn, chớ đừng nói chi là thái độ Quan gia…
Thái độ của Quan gia là gì?
Đương nhiên là 'Mọi sự dĩ hòa vi quý' .
Hoàng đế Huy Tông không muốn đánh, cho dù sau này là Hoàng đế Khâm Tông cũng không muốn đánh, kết quả sau cùng chính là mối nhục Tĩnh Khang.
Ngọc Doãn nói xong, trên mặt càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
An Đạo Toàn đứng bên nghe rất rõ ràng, cũng trầm mặc
- Tây Liêu kia có thể trợ giúp một tay sao?
Ngọc Doãn trầm mặc một lát, hạ giọng nói:
- Thái độ của Tây Liêu như nào ta không chắc, nhưng ta biết, Da Luật Dư Lý Diễn hận người Lỗ thấu xương. Ta không Tây Liêu thật có thể kết minh cùng chúng ta, đây cũng là việc không phải là ta có thể đủ nhúng tay. Chỉ hy vọng Tống Kim một khi khai chiến, Tây Liêu có thể ở Tây Châu kiềm chế một bộ phận giặc... Về phần kết quả, ai có thể biết được?
An Đạo Toàn gật gật đầu, liền không lên tiếng nữa.
Trương Trạch Đoan đột nhiên hỏi:
- Lại không biết Tiểu Ất tính toán mở thương lộ gì?
- Binh khí Đại Tống ta hoàn mỹ. Mà giáp trụ Tây Hạ vô song.
Ta muốn bù đắp… Ngoài ra, một số đặc sản Tây Vực rất cần thiết đối với Đại Tống ta. Chỉ cần thương lộ này mở ra, thì ta không phải lo tiền bạc. Ta có thể làm cũng chỉ đến vậy, không biết Đại huynh có chủ ý gì?
Trương Trạch Đoan nói:
- Ngươi chuẩn bị phái ai tới kinh doanh việc này?
- Liễu Thanh Phủ Khai Phong mánh khoé thông thiên, có thể tiếp nhận. Chủ bộ Hàng Châu Lê Đại Ẩn mấy đời nối tiếp nhau đông nam, mạng lưới quan hệ rộng lớn, cũng có thể tiếp nhận. Cho nên ta chuẩn bị hai bức vẽ, phái tiểu Thất đi tới Tấn Ninh quân phụ trách liên lạc, chủ trì việc này.
Chỉ có điều tiểu Thất mặc dù thông minh nhưng dù gì tầm nhìn quá nhỏ bé.
Nhưng trong lúc nhất thời, lại nghĩ không ra chọn người nào thích hợp, cho nên... Cũng chỉ có thể phái tiểu Thất hãy đi trước, từ từ thích ứng.
Lê Đại Ẩn sao?
Trương Trạch Đoan ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy người được chọn này rất thích hợp.
Về phần Liễu Thanh, Trương Trạch Đoan cũng không có ý kiến gì nhưng trong lòng vẫn có chút Hoàng Tiểu Thất không kham nổi trọng trách.
- Tiểu Ất, không bằng ta cũng đi?
-Ồ?
- Ta đã sớm muốn đến Tây Bắc. Dù sao bên ngươi đã ổn định lại, ta cũng không giúp đỡ ngươi được ngươi nhiều lắm. Chẳng bằng đi Tây Bắc một lần, thuận tiện xem phong cảnh địa phương..
Trương Trạch Đoan nói xong, liền nhìn Ngọc Doãn, chờ đợi hắn trả lời.
Ngọc Doãn chưa từng nghĩ Trương Trạch Đoan sẽ đi làm chuyện này. Dù sao, ở trong lòng hắn, Trương Trạch Đoan là một họa sĩ, sao có thể đi lo liệu chuyện như vậy? Tuy nhiên nghĩ kỹ, Trương Trạch Đoan tâm tư tỉ mỉ, làm việc cũng vô cùng trầm ổn.
Điểm này, nghĩ đến chuyện nghĩ cách cứu viện Võ Tòng lúc trước là có thể thấy được.
Dù cho về sau Thi Toàn bại lộ, đám người Ngọc Doãn vẫn vô cùng an toàn. Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Trương Trạch Đoan làm việc cẩn thận đến mức nào. Đúng vậy, Trương Trạch Đoan đích thật là một họa sĩ, nhưng về phương diện khác, hắn cũng là người đọc sách.
Trừ phi trước đây hắn không có cơ hội, nói không chừng tình hình đã khác.
Mà quan trọng hơn là, chủ trì thương lộ Tây Châu đích thật là cần một người tâm tư tỉ mỉ. Dù sao loại việc này đổi lại cách nói khác là “buôn lậu”, thì chính là tội lớn mất đầu, không thể tùy tiện tìm người chủ trì.
Lỗ Đạt là người hào sảng.
Việc lớn không hồ đồ, nhưng ở việc để ý chi tiết thì…
Tính tình Võ Tòng hắn cũng không rõ, tuy nhiên từ việc ông ta ám sát Thái Vân thì cũng là một người dễ kích động.
Thi Toàn cũng được, Thi Dũng cũng thế, bao gồm cả Hoàng Tiểu Thất đều không phải là người thích hợp. Càng nghĩ, Ngọc Doãn càng phát hiện người bên cạnh mình có thể trọng dụng thích hợp đến chủ trì thương lộ Tây Châu chỉ có Trương Trạch Đoan.
- Đại huynh cần phải hiểu rõ, Tây Bắc không thể so với Trung Nguyên, lại càng không giống như Đông Nam.
Nơi đó thế cục có chút phức tạp, người Lỗ, Tây Hạ, còn có dị tộc Mạc Bắc giằng có một chỗ, cộng thêm khí hậu cũng không tốt, hoàn cảnh khá ác liệt. Nếu đại huynh đi bên kia, chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái, không biết Đại huynh có thể chuẩn bị tốt?
Trương Trạch Đoan nghe vậy cười to:
- Mười năm gian khổ học tập nên đền đáp quốc gia.
Trước kia ta không có cơ hội này, cũng không có môn lộ, chỉ có thể đặt say mê vào vẽ tranh. Hiện giờ có cơ hội này, ta sao có thể dễ dàng từ bỏ? Về phần hoàn cảnh ác liệt, có kém như lúc ta ở Đông Kinh, ngay cả nơi ở cũng không có không.
Còn nữa, Tiểu Ất đã chuẩn bị kỹ càng cho ta rồi.
Có Lỗ Kiềm hạt ở đây, sao có thể gặp nguy hiểm? Chỉ có điều phương diện Tây Châu, còn cần Tiểu Ất cung cấp tín vật, nếu không cũng khó tạo tín nhiệm đối với Tây Liêu.
Thấy thái độ Trương Trạch Đoan độ kiên quyết, Ngọc Doãn cũng không khuyên nữa.
Từ trước mắt mà thấy, Trương Trạch Đoan là người lựa chọn tốt nhất đi tới Tây Châu. Một khi đã như vậy thì cứ liều mạng một lần.
Chỉ là không hiểu ta làm nhiều chuyện như vậy có mang đến sự chuyển biến cho thời đại này không?
- Vậy thì, làm phiền Đại huynh.
- Chẳng biết lúc nào có thể khởi hành?
- Có thể lên đường bất cứ lúc nào.
- Nói như vậy, ba ngày sau, ta sẽ lên đường tới Hoàn Châu.
Trương Trạch Đoan chủ ý đã quyết, liền thả lỏng tâm trạng thoải mái chè chén.
Đêm nay, y uống đến say mèm.
Đợi đám người Cao Sủng đi nghỉ rồi, An Đạo Toàn lại đang khám và chữa bệnh cho Ngọc Doãn.
- Thương thế của Tiểu Ất không còn đáng ngại nữa.
Sáng sớm ngày mai, ta đi bào chế dược vật, tiếp tục điều dưỡng một thời gian là rất nhanh sẽ khỏi. Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi. Mà nay ngươi cũng là người cầm binh, càng cần phải mau chóng khôi phục sức khỏe, đừng quá mệt nhọc, ngược lại sẽ không tốt.
Tiễn An Đạo Toàn trở về phòng đã gần đến giờ tý.
Ngọc Doãn đứng ở trong đình viện, ngửa mặt lên trời thở dài.
Tái sinh suốt một năm, trong một năm nay đã trải qua nhiều sự việc, chợt nhìn thì giữa những chuyện kia không hề liên can, nhưng sau một năm lại phát hiện giữa những chuyện kia lại có muôn vàn quan hệ. Cũng không biết, giờ phút này Yến Nô thế nào rồi? Mình sắp làm cha rồi! Nghĩ đến những điều này, trong lòng Ngọc Doãn trào niềm sung sướng khó nói thành lời.
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Doãn dẫn Cao Sủng và Vương Mẫn Cầu đi vào binh doanh cầu Vọng Tiên .
Lúc này, Triệu Bất Vưu đã bắt đầu thao luyện nhân mã, gần tám mươi quân sĩ trong tiếng trống trận ù ù toát lên khí phách uy vũ.
Trần Đông trải qua cả đêm đã biên danh sách xong.
Danh sách hoàn thành cũng thể hiện những người ở trong núi Mạc Cạn có thể đi ra, hoàn toàn rửa sạch thân phận. Ngọc Doãn cũng giao năm mươi người từ Khai Phong đến cho Triệu Bất Vưu huấn luyện, sau đó tiến hành phân công hơn một trăm hai mươi quân tinh nhuệ.
Trong đó hơn ba mươi người tinh thông bắn thuật sẽ do Vương Mẫn Cầu thống lĩnh, huấn luyện bọn họ ở sàn đấu võ.
Còn lại tám mươi người thì giao Cao Sủng chỉ huy, tạm thời tiến hành luyện tập đánh giết một chút.
Khi mặt trời mới lên ở hướng đông, binh doanh cầu Vọng Tiên đã khác hẳn vẻ vắng lạnh buồn tẻ của hôm qua, tiếng la không ngừng, vô cùng náo nhiệt.
Ngọc Doãn và Trần Đông ngồi ở trong đại trướng trò chuyện thương lượng.
Trần Đông thân là chủ bộ Ứng Phụng Cục, gánh vác lương bổng đồ quân nhu và hết thảy công việc trong quân, tương tự với sĩ quan hậu cần trong quân đời sau. Y làm người thận trọng, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, cho nên cũng không cần Ngọc Doãn quá mức lo lắng. Chỉ có điều, Trần Đông xuất thân từ gia đình nghèo khó thích tính toán tỉ mỉ. Tỷ dụ như đã có tranh chấp với Ngọc Doãn về tiêu chuẩn cơm canh đúng trong quân.
- Tiểu Ất, cũng không phải là ta keo kiệt.
Lương bổng này nhìn có vẻ như rất nhiều, nhưng khi đủ quân số thì chỉ vừa đủ dùng, thậm chí còn có chút không đủ. Nay ngươi đem một ngày hai bữa cơm đổi thành ngày ba bữa cơm thì không nói, nhưng còn muốn thêm thịt, thì sợ chống đỡ không được lâu.
Dù là cấm quân Đông Kinh cũng là một ngày hai bữa, đồng thời còn phải độn thêm kê. Ngươi thì tốt rồi, muốn hoàn toàn là lương thực, còn nữa, binh khí giáp trụ của ngươi cũng muốn đổi mới toàn bộ, chi phí rất lớn. Lý Chuyết vì nể mặt mũi Hình Hầu nên không gây khó dễ ngươi, nhưng chi tiêu giống như ngươi vậy, hắn chưa chắc là tiếp nhận được. Đến lúc đó thiếu hụt, nên bổ sung thế nào?
Nhìn Trần Đông tính toán sổ sách, Ngọc Doãn đã cảm thấy có chút đau đầu.
Nhưng, hắn không có lựa chọn nào khác.