Hai người vừa nói chuyện vừa lên lầu.
Tiểu nhị nghênh đón, là Chu Thành, sau khi chắp tay chào với hai người, cười hì hì nói:
- Hai vị quan nhân tới đúng lúc, trên lầu còn phòng trống, hôm nay Thượng Hành Thủ nhà ta hiến nghệ, muốn tìm vị trí tốt như nào?
- Yên tĩnh và thuận tiện.
Trần Đông và Lý Dật Phong vốn không phải đến để cổ vũ cho Tiếu Chi Nhi, đương nhiên cũng không muốn gây chú ý.
Nhận một lá cờ nhỏ trong tay Chu Thành, đáy đen màu đỏ, viết bốn chữ Tây nhị địa tam. Tây là Tây lầu, nhị chỉ lầu hai, địa tam là chỉ số phòng. Lá cờ nhỏ này giống với thẻ ra vào, sau khi lên lầu, giao cờ nhỏ cho tiểu nhị, sau đó được tiểu nhị dẫn vào trong một nhã gian.
- Sao Cao Tam Lang lại ở đây?
Đột nhiên Trần Tông chỉ vào bóng dáng một người hỏi.
Lý Dật Phong nhíu mày, hạ thấp giọng nói:
- Đừng để ý đến hắn.
Cao Tam Lang này là bạn học với hai người, cũng là học trò thượng xá của Trường Thái Học, tên là Cao Nghiêu Khanh, là con trai của Thái úy Cao Cầu, nhân phẩm cũng không quá hư hỏng, hơn nữa tính tình lại hào sảng, có nghĩa khí giang hồ.
Chỉ có điều thanh danh của Cao Cầu không tốt, cho nên Lý Dật Phong dù kính trọng Cao Nghiêu Khanh nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Khai báo với tiểu nhị xong, hai người ngồi xuống tại một nhã gian.
Lý Dật Phong chợt thở dài, khẽ nói:
- Người Kim lòng muông dạ thú, vẫn luôn như hổ rình mồi với Đại Tống ta, nhưng Quan gia lại tin tưởng kẻ phản bội, sử dụng kẻ gian, khiến triều cương không phấn chấn...trong triều, nhiều nhân sĩ chính nghĩa khó có thể an thân. Ngươi nhìn trên Lầu Phong Nhạc này đi, hầu hết những kẻ gọi là nhã sĩ có tiếng tăm, nhưng lại không có ai có thể ra tay để cứu nguy cho thế cục hiện nay. Nhìn Đại Tống có vẻ thái bình, kỳ thật đã có phong ba rồi.
Sắc mặt Trần Đông tức thì cũng trầm xuống.
Chỉ có điều y không biết nên khuyên bảo Lý Dật Phong thế nào, chỉ đành vỗ lên cánh tay của Lý Dật Phong.
- Quan gia chỉ là bị che mắt nhất thời thôi, sớm muộn gì cũng có thể cảm nhận được...
- Nhưng nếu như không thể tỉnh ngộ thì sao? Chẳng lẽ cứ để như vậy? Xa không nói, ngươi hãy xem trong phủ Khai Phong này, người nào cũng sống trong mơ màng, có ai thật sự để tâm đến giang sơn Đại Tống? Trước có Tuyên Hòa, phủ Khai Phong này còn có tám trăm ngàn cấm quân, nhưng hiện tại thì sao? Chỉ là bảy tám vạn người, phần lớn là già nua yếu ớt.
Nếu chẳng may thật sự có chiến tranh thì phải ngăn cản đám hổ lang người Kim như nào?
Ta tin rằng sớm muộn gì Quan gia cũng sẽ tỉnh ngộ...chỉ là có hai kết quả sớm hay muộn thôi?
- Nếu không thì chúng ta dâng tấu?
- Vô dụng thôi, nếu Quan gia có thể nghe lọt thì đã không có cục diện như hiện nay.
Hai gò má Trần Đông giật giật vài cái, cuối cùng lại không mở miệng khuyên giải nữa.
Có lẽ ngay cả trong nội tâm y cũng đầy mơ hồ.
- Thiếu Dương, sao đến đây lại không có đồ ăn?
Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, theo đó là cửa phòng nhã gian mở ra, một người từ ngoài đi vào.
Rõ ràng chính là Lý Đại Lang ngày đó ở trong tửu quán nói chuyện với Quách Kinh.
Khi gã nhìn thấy Lý Dật Phong cũng ngẩn ra, rồi nở nụ cười bước nhanh tới:
- Không biết Lý công tử ở đây, Nguyệt Quan đến chậm, thật sự là có tội lớn, tội lớn, kính xin Lý công tử khoan thứ.
Lý Đại Lang này tên là Lý Quan Ngự, tự Nguyệt Quan.
Gã mặc chiếc áo dài màu lam, bên hông dắt một túi thơm, trên tóc cắm một cành mẫu đơn, nhìn vô cùng tuấn tú.
Lý Phong Dật cũng không tiện quá mức lãnh đạm, vì thế đáp lễ:
- Thiếu Dương kéo ta đến, cũng là không mời mà tới, Đại Lang chớ trách.
- Đâu dám đâu dám, Lý công tử có thể tới là vinh hạnh của Nguyệt Quang.
Đúng rồi, Lương Khê tiên sinh khỏe chứ? Khi Nguyệt Quan ở Yến Châu từng nghe đại danh Lương Khê tiên sinh nhưng lại không có cơ hội hỏi thăm. Ngày khác nếu rảnh rỗi mong rằng công tử có thể dẫn đến, ta rất mong được nghe lời dạy bảo.
- Đại Lang khách sáo!
Lý Dật Phong không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười cười, bỏ qua đề tài câu chuyện .
Trần Đông thản nhiên cười:
- Chủ nhà chưa tới, sao ta có thể tự tiện?
- Ôi chao, Thiếu Dương nói vậy quá xa lạ rồi, ta tuy chỉ là học trò ngoài xá, nhưng cũng là cùng trường, sao phân biệt chủ khách?
(xá: nhà ở của trường học)
Ta nghe người ta nói, rượi dấm bạch thận của lầu Phong Nhạc này, còn có măng Tam Tiên xào chim cút hương vị rất ngon, được dịp thưởng thức xem sao, lại có món ăn lạnh nhắm rượu như chim gáy nướng dầu, cá đầu đá, bìm bịp rán...Còn có canh trăm vị, cộng thêm ba sừng Hoàng Đô Xuân...Đúng rồi, khi nào thì Tiếu Chi Nhi mới hát vậy?
- Bẩm quan nhân, lập tức bắt đầu rồi!
- Vậy cứ mang những thứ đó lên trước, nếu không đủ thì chọn tiếp.
Lý Quan Ngư quả nhiên là người hào phóng, chọn nhiều đồ ăn, tất cả đồ ăn đều là món ngon nổi tiếng của lầu Phong Nhạc.
Tiểu nhị kia lập tức lặp lại một lần truyền vào trong nhà bếp.
- Hai vị huynh trưởng, không biết mấy món tiểu đệ chọn có hợp khẩu vị không?
Lý Dật Phong và Trần Đông nhìn nhau, thầm cảm thấy kinh hãi, chẳng trách trong trường Thái học đồn Lý Quan Ngư này tài sản không ít, tính cách hào phóng sảng khoái, hôm nay gặp quả đúng là ra tay vô cùng xa xỉ.
Đồ ăn mà Lý Quan Ngư chọn tất cả đều là những món ngon nổi tiếng của lầu Bạch Phàn, giá cả rất đắt.
Ba sừng Hoàng Đô Xuân càng cực kỳ đắt tiền.
Một sừng ít nhất cũng phải văn tiền, vậy mà những ba sừng Hoàng Đô xuân, chỉ riêng tiền thưởng đã trên dưới năm trăm văn tiền. Một bữa cơm, ít nhất cũng phải đến hai ba mươi xâu, thật đúng là người nhiều tiền!
- Đi tìm vài kỹ nữ đến.
Nhất định là phải xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, biết điều...ừm, gọi trước mười người đến đây để lựa chọn.
Trong lầu Bạch Phàn, giữa có lầu Hoan, mặt trong là nơi tụ tập ca kỹ vũ cơ.
Lý Dật Phong ngẩn ra, vội vàng ngăn cản,
- Đạng Lang, không cần đâu.
- Ôi chao, hôm nay hai vị huynh trưởng đến, hãy nể mặt mũi ta.
Mà nay có rượu ngon món ngon, còn có tin lành, sao có thể thiếu mỹ nhân làm bạn? Hai vị huynh trưởng chớ chối từ, hôm nay hãy để tiểu đệ an bài, có được không?
Lý Dật Phong định mở miệng, lại thấy Trần Đông khẽ giật tay áo của hắn ở dưới.
Mặt hơi nhăn lại, nhưng vẫn nói:
- Vậy thì, cung kính không bằng tuân mệnh.
Không việc mà ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.
Thiếu Dương nói không sai, Lý Quan Ngư này quả đúng là có vấn đề. Cho dù có hào phóng sảng khoái như nào cũng không thể nhiệt tình như thế, theo lý mà nói, mọi người ngồi cùng cửa sổ, ngươi mời khách uống rượu cũng là bình thường, nhưng lại gọi kỹ nữ đến thì có chút hơi quá. Chỉ có điều Lý Dật Phong và Trần Đông vẫn chưa hiểu rốt cuộc vì sao Lý Quan Ngư lại làm vậy?
Đúng lúc này, dưới lầu có ba tiếng chiêng vang lên, Tiếu Chi Nhi sắp mở màn...
Bên ngoài lầu Bạch Phàn, phía trên cửa hàng Ngọc gia.
Yến Nô có chút hồi hộp nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Ngọc Doãn.
- Sao Tiểu Ất ca vẫn chưa xuất hiện?
Nàng khẽ hỏi Trương Nhị tỷ, nhưng vẻ mặt Trương Nhị tỷ cũng mờ mịt. Tối nay việc kinh doanh không tệ, đã bán được khá nhiều nước trà, nhưng Yến Nô cũng thế, mà Trương Nhị tỷ cũng vậy đều không phải để kiếm tiền.
Tiếng đàn trúc trong lầu Bạch Phàn vang lên, nghĩ chắc là Tiếu Chi Nhi đã bắt đầu rồi.
Nhưng bóng dáng Ngọc Doãn vẫn không thấy đâu khiến Yến Nô đầy sốt ruột.
Ngay lúc Yến Nô đang nhìn chung quanh, chợt nghe những tiếng nhịp trống kỳ lạ từ cuối phố Mã Hành vọng đến.
Một người mặc áo đen ngắn, bên hông kẹp một trống xuất hiện ở trong đám đông, trên đầu người đó cắm một cành hoa đào, nhảy vui lên giữa phố, đôi bàn tay to thô ráp đánh trống Hạt theo tiết tấu, phát ra nhịp trống vô cùng kỳ lạ độc đáo mới mẻ, thu hút sự chú ý của người qua đường.
Người nọ không phải là Ngọc Doãn.
Nhìn người đoán chừng khá nhiều tuổi, tuy nhiên đi lại vô cùng vững chắc mạnh mẽ, thân hình cũng cực kỳ linh hoạt.
Vừa giã trống Hạt vừa nhảy trên đường dài, nhưng lại khiến rất nhiều người đi theo ông ta.
- Á, đấy chẳng phải Chu Tiểu Hồng sao?
Yến Nô nhìn thấy người đó thì sửng sốt.
Nàng nhận ra, ông già đó chính là ông lão đã tặng Kê Cầm cho Ngọc Doãn tại Đại Tướng Quốc Tự ngày đó, nghe nói nhà ở gần Ốc Miếu, tên là Chu Tiểu Hồng. Tính cách ông lão hài hước, thích tự cho mình là “Đầu heo”.
Ông gõ trống Hạt, đi đến trước quán cửa hàng Ngọc gia thì khẽ mỉm cười gật đầu với Yến Nô.
Sao lại thế này?
Tiểu Ất ca không đến nhưng lại đến một ông lão “Đầu heo”?
Yến Nô vội đi vòng qua bàn, ánh mắt di chuyển theo thân hình ông lão, thấy Chu Tiểu Hồng đi rất nhanh đến gần lầu Bạch Phàn thì đột nhiên dừng lại. Thân hình ông ta đang đứng nguyên tại chỗ đột nhiên xoay tròn điên cuồng, hai tay gõ lên mặt trống Hạt như mưa rơi, phát ra nhịp trống thùng thùng, thu hút nhiều người tới xem.
- Hay!
Có người không kìm nổi vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
- Ông lão, đánh trống hay...
- Đây là khúc gì, sao chưa từng nghe nhỉ?
- Đúng vậy, ông lão này lớn tuổi nhưng đánh trống lại vô cùng tốt.
Nghe lão đánh trống, không biết vì sao tâm trạng ta cũng bắt đầu vui vẻ, cũng muốn múa theo.
- Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như thế.
Mọi người ghé đầu ghé tai thảo luận tiếng trống của ông lão.
- Hình như ta đã từng nghe tiếng trống này rồi.
- Ồ?
Yến Nô quay lại nhìn Trương Nhị tỷ.
Trương Nhị tỷ hạ thấp giọng nói:
- Vài ngày trước, nô thường thấy Tiểu Ất ca lấy Kê Cầm ra đánh nhiều lần, lúc đánh ra trên La Hán Thung, thanh âm phát ra gần giống với tiếng trống này. Không phải nô nói đến thanh âm, mà là nói cảm giác, loại cảm giác này...
Yến Nô đã hiểu!
Theo như lời Trương Nhị tỷ, đó là tiết tấu!
Chẳng lẽ trống Hạt của Chu Tiểu Hồng là do Tiểu Ất ca truyền thụ?
Vậy trong thời gian này việc hắn xuất quỷ nhập thần, thường xuyên ra khỏi nhà cũng đã rõ ràng rồi! Hóa ra là đi tìm Chu Tiểu Hồng thảo luận việc đánh trống Hạt. Chỉ có điều, nếu trống Hạt này thật sự là do Tiểu ÂT ca truyền thụ, nếu Chu Tiểu Hồng đã xuất hiện, chắc chắn Tiểu Ất ca phải ở gần đây. Nếu hắn chính là người đứng sau màn này, vậy thì trong lúc này nhất định hắn phải xuất hiện. Tuy nhiên, hiện tại sao chẳng thấy Tiểu Ất ca đâu?
Ánh mắt Yến Nô mờ đi nhìn xung quanh.
Nàng tin tưởng Ngọc Doãn nhất định ở gần đây, hắn đã bảo Chu Tiểu Hồng đi ra trước, thì chắc chắn có nguyên do của hắn.
Xung quanh càng tụ tập nhiều người.
Thậm chí ở trong lầu Hoan, các kỹ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp cũng đều đi ra.
Ngay sau đó, khách khứa bên trong lầu Bạch Phàn cũng không nén nổi tò mò đều đi ra thăm dò, muốn xem rốt cuộc là gì...Lúc này, Tiếu Chi Nhi vừa mới bắt đầu hát mở màn, cảnh nối còn chưa chấm dứt, cao trào cũng chưa đến.
Đối với những người đang chờ đợi Tiếu Chi Nhi mà nói, bên ngoài có náo nhiệt, đương nhiên không thể bỏ qua...
Keng keng keng!
Đông đông đông...
Cảnh nối chấm dứt tiếng chiêng chấm dứt, mà tiếng trống của Chu Tiểu Hồng cũng bất chợt dừng lại.
Loại cảm giác này cũng giống như chuyện nam nữ, cảm giác cô gái vừa tới thì người nam lại đột ngột héo đi...
Đang chìm trong cảm thụ đương nhiên bị như thế không chút thoải mái, thế cho nên nhiều người không kìm nổi định chửi ầm lên, chợt thấy bên trên nóc nhà xuất hiện một bóng người, trong tay cầm một Kê Cầm, sợi đàn rung lên, tiếng cầm vừa cất lên là vừa lúc tiếp lấy tiếng trống chợt ngừng của Chu Tiểu Hồng.
Là Tiểu Ất ca?
Yến Nô thấy rõ ràng hình dáng người nọ, không kìm nổi kêu khẽ, rồi vội vàng che miệng lại.