Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày mai sợ là khó mà làm tiếp được.
Năm trăm tù phạm, cộng thêm hơn ba trăm nô bộc mà Cao Nghiêu Khanh mang tới là gần một ngàn người.
Nhưng so với đồ quân nhu lương thảo chất chồng như núi ở Mưu Đà Cương thì một ngàn người này vẫn không đủ. Ngọc Doãn cũng biết, tiếp tục như vậy sợ là khó mà thành được. Nhưng với tình huống ngày hôm nay thì nên điều động nhân sự ở đâu thêm đây? Khắp nơi đâu đâu cũng thiếu nhân sự mà!
- Thiếu Dương, có chủ ý gì không?
- Việc này...
- Lúc này rồi, Thiếu Dương đừng ấp a ấp úng nữa.
- Ta nghe nói lão tặc Thái Kinh chạy rồi đúng không?
- Đúng.
- Bên trong Thái phủ rất nhiều nô bộ, mặc dù Thái Kinh đi rồi nhưng những nô bộc này...
Trần Đông còn chưa nói hết, chợt nghe có người nói:
- Thiếu Dương định đẩy Tiểu Ất vào chỗ chết hay sao?
Ngọc Doãn vội quay người lại nhìn, chỉ thấy Chu Mộng Thuyết đang bước tới.
Hiện giờ Chu Mộng Thuyết cũng tiều tụy không kém gì Trần Đông.
- Thái Kinh tuy bị ép về hưu nhưng Thái Đại Lang vẫn nhậm chức ở Xu Mật Viện.
Ngoài ra Thái Điều là Phò mã đương triều, ngươi bảo Tiểu Ất động đến Thái phủ, chẳng phải là bảo hắn đi chết sao? Hiện giờ tình huống này có lẽ triều đình không truy cứu, nhưng đợi khi chiến sự chấm dứt, Tiểu Ất chắc sẽ chết không có chỗ chôn, ngươi sao có thể ở chỗ này nghĩ loạn kế như thế?
Trần Đông bị mắng mặt đỏ tía tai.
- Ta thật sự không phải muốn hại Tiểu Ất, đúng là hành động có chút hồ đồ.
Lão tặc Thái Kinh kia làm hại triều cương mấy chục năm, hiện giờ chiến sự đến rồi mà lão lại bỏ chạy, cứ vô duyên cớ bỏ qua cho lão ta sao?
Nhìn ra được, trong xương cốt Trần Đông vẫn căm hận Thái Kinh.
Chu Mộng Thuyết thở dài:
- Ta biết ngươi hận thấu xương lão tặc này, ta cũng vậy thôi, nhưng mặc kệ thế nào, Thái Điều con trai của Thái Kinh là phò mã đương triều, dù xử trí thế nào cũng là Quan gia chứ không phải ta và ngươi có thể làm chủ. Chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa, chúng ta vẫn nên nghĩ cách, nếu không được, trời sáng thì chúng ta vào thành tìm nhân sự.
Hảo hán có tâm huyết phủ Khai Phong cũng không ít.
Về phần lão tặc này, ngươi cứ chờ xem, thế nào cũng sẽ không có kết cục tốt.
Chỉ cần Quan gia lần này đánh lui Lỗ tặc, thì cũng là ngày chết của lão tặc kia. Dù là vị “Ảo tướng” kia cũng đừng mong được sống.
Hoàng đế Huy Tông lâm trận bỏ chạy, còn mang theo cả binh mã và triều thần.
Ý đồ đã vô cùng rõ ràng, chính là muốn thiết lập một triều đình khác ở Kim Lăng. Nhưng vấn đề là, Hoàng đế Khâm Tông còn ở Khai Phong! Chỉ cần hắn có thể đánh lui Lỗ Tặc, tất nhiên danh vọng lớn mạnh, đến lúc đó cho dù là Hoàng đế Huy Tôngcũng không làm gì được Triệu Hoàn. Về phần đám người Thái Kinh, Chu Miễn, Đồng Quán đúng như lời Chu Mộng Thuyết lời nói, Hoàng đế Khâm Tông cũng sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Trần Đông gật gật đầu, không nói gì nữa.
Ngọc Doãn nhìn mọi người bận rộn trong này, mày nhăn lại:
- Thiếu Dương, bảo mọi người nghỉ ngơi ba canh giờ, chuẩn bị lều nhỏ để bọn họ tránh mưa. Sau đó thông tri nhà bếp chuẩn bị cơm canh, thịt thà, cộng thêm mỗi người một bát canh gừng.
Cứ tiếp tục thế này, nhất định sẽ có người sinh bệnh.
Trần Đông không muốn nghe theo nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.
Cũng đúng, nếu chẳng may có người bị bệnh, chẳng phải là càng làm trì hoãn thêm việc hay sao? Chẳng bằng nghỉ ngơi một chút để phấn chấn tinh thần.
Sau khi tuần tra xong, Ngọc Doãn liền trở lại quân trướng.
Cao Trạch Dân bưng tới một chén canh gừng đặt bàn lên, nhưng Ngọc Doãn không để ý.
- Tiểu Ất có gì lo lắng sao?
Ngọc Doãn ngẩng đầu, thấy là Chu Mộng Thuyết tiến vào, vội đứng dậy nhường chỗ ngồi.
- Tối hôm qua lúc ta vào thành nhận người,Tông Nhữ Lâm nói với ta, bảo ta nên cẩn thận một chút.
Lúc đó ta cũng không để ý gì lắm, nhưng lúc này ngẫm nghĩ...đúng rồi, Đại Lang có biết Chỉ huy sứ Hoạt Châu là ai không?
- Chỉ huy sứ Hoạt Châu?
Chu Mộng Thuyết cười nói:
- Thật ra ta biết người này, Chỉ huy sứ Hoạt Châu tên là Tào Vinh, là người phủ Tế Nam. Người này là Võ Cử trong năm Chính Hòa, có bản lĩnh thật sự, từng giao thủ với người Liêu ở Yến Vân, lập nhiêu chiến công.
Hắn có một đứa con trai, tên là Tào Ninh, từng bái Thương Thủ Tương Châu Trần Quảng làm sư phụ được tôn xưng là Ngọc Diện Tiểu Ôn Hầu Kinh Đông.
Đồ đệ của Trần Quảng?
Đó chẳng phải là sư huynh đệ của Nhạc Phi đó sao?
Ngọc Doãn sau khi nghe xong hơi sửng sốt, giật mình.
Tào Vinh, Tào Ninh?
Hình như trong Thuyết Nhạc cũng có một Tào Ninh, cha y hình như cũng tên là Tào Vinh.
Trong Thuyết Nhạc, Tào Vinh đầu hàng người Nữ Chân, sau đó còn làm nghĩa nhi Điện hạ nước kim. . Tuy nhiên, nếu dựa theo cách nói trong Thuyết Nhạc, lúc này Tào Ninh hẳn vẫn là một đứa trẻ mới đúng.
Nhưng Thuyết Nhạc cũng chỉ là Thuyết Nhạc, trong Thuyết Nhạc còn nói Đổng Tiên là sơn đại vương, nhưng thực tế thì sao? Người đó cũng là một quan quân.
Trong lịch sử có người tên Tào Ninh này hay không, Ngọc Doãn cũng không rõ lắm. Nhưng hắn biết, Chỉ huy sứ Hoạt Châu dường như cũng không ngăn cản được bước chân quân Kim.
Nếu Tào Vinh này giống Tào Vinh trong Thuyết Nhạc đầu hàng người Nữ Chân, đây chẳng phải là...Ngọc Doãn đột nhiên mở bừng mắt, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Chẳng trách hắn thấy trong lòng không yên, thì ra là thế...
Hắn vội đứng lên, đi đi lại lại trong đại trướng.
Chu Mộng Thuyết thì nghi hoặc nhìn Ngọc Doãn, không hiểu tại sao hắn lại như vậy.
- Đại Lang, nếu Tào Vinh đầu hàng Lỗ tặc, dâng ra Hoạt Châu thì tình huống sẽ như nào?
Chu Mộng Thuyết ngẩn ra, chợt sắc mặt biến đổi lớn:
- Nếu là như vậy, chỉ sợ Lỗ Tặc sẽ ngay lập tức binh lâm dưới phủ Khai Phong.
- Từ Hoạt Châu tới Khai Phong mất bao ngày?
Chu Mộng Thuyết ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Nếu bộ quân tiến đến thì cần hai ngày rưỡi, nhưng nếu là mã quân thì chỉ e một ngày là tới.
- Lỗ tặc qua sông khi nào?
- Mùng tháng giêng.
- Nếu Tào Vinh đầu hàng, sợ chỉ trong một hai ngày là quân tiên phong Lỗ tặc sẽ thẳng đến Đông Kinh?
Chu Mộng Thuyết cũng khẩn trương:
- Vậy thì sao đây?
Ngọc Doãn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Hắn bồi hồi hồi lâu, đột nhiên la lớn:
- Cao Trạch Dân.
- Có ta đây.
- Lập tức lấy bản đồ đến, gọi Trần Đông tiên sinh và ba vị tướng quân Ngưu, Đổng, Bàng tới.
Cao Trạch Dân chắp tay lĩnh mệnh, xoay người vội vàng rời đi.
Mà Ngọc Doãn thì đứng ngồi không yên, trong lòng tính toán thời gian thì càng lúc càng khẩn trương.
Nhưng chuyện này lại không thể bẩm báo Lý Cương.
Dù sao hắn cũng không biết cha con Tào Vinh có đầu hàng người Nữ Chân hay không, mà chỉ là phán đoán cá nhân hắn.
Nhưng nếu thật sự đầu hàng thì sao?
Chỉ trong chốc lát, đám người Trần Đông vội vàng đi vào lều lớn.
Cao Trạch Dân thì cầm một bộ bản đồ tiến vào, dưới sự trợ giúp của hai thân binh, treo lên trong trướng.
- Hà Nguyên Khánh Cao Sủng suất bộ cảnh giới bên ngoài trướng, không có mệnh lệnh của ta, bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần, ai vi phạm giết không hỏi.
- Vâng!
Tuy rằng Ngọc Doãn không nói rõ là chuyện gì, nhưng hành động liên tiếp này cũng đủ để làm cho mọi người đều khẩn trương.
Trần Đông hỏi:
- Tiểu Ất, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà kích động như thế?
Ngọc Doãn không có trả lời ngay, mà là ngoắc ra hiệu Chu Mộng Thuyết tiến lên, trầm giọng nói:
- Đại Lang, nếu thật sự xảy ra, thì Lỗ tặc sẽ đến từ chỗ nào?
Chu Mộng Thuyết cũng không khách khí, chỉ thẳng vào bản đồ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong đại trướng lập tức đầy áp lực.
Mấy người Trần Đông, Đổng Tiên, Ngưu Cao càng ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hồi lâu, chỉ thấy Chu Mộng Thuyết đưa tay, điểm trên địa đồ.
- Nếu ta là Lỗ tặc, chắc chắn sẽ dẫn khinh kỵ binh cướp lấy nơi đây, rồi sau đó thuận thế qua sông công kích, Mưu Đà Cương chúng ta sẽ đứng mũi chịu sào đầu tiên.
Ngọc Doãn đi qua mấy người, nhìn vào nơi mà Chu Mộng Thuyết chỉ vào, trong phút chốc sắc mặt biến đổi lớn.