Nhưng ngay lập tức hai người lại cười, Chu Mộng Thuyết nói:
- Hành vi này của Tiểu Ất thật sự là một lòng vì nước, chi sĩ trung trinh.
Tông Trạch lão đại nhân lần này cũng coi như đạt được ước muốn.
Lúc ta ở nhà kho Diên Phong nghe được tin ông ta đi nhập chức ở phủ Tế Nam thì có chút lo lắng cho ông ta không có người sử dụng.
Ngọc Doãn cười cười, cầm lấy danh sách trên án.
- Còn phải làm phiền Tam Lang đi một chuyến tới phủ Thái úy, xin Điện Soái đăng ký cho hai người đó tới Binh bộ, chắc không có gì khó khăn đâu hả.
Cao Nghiêu Khanh cũng không chối từ, cầm danh sách, nhìn lướt qua rồi gật đầu đáp ứng.
Chu Mộng Thuyết trầm ngâm một chút, hạ giọng nói:
- Tiểu Ất, ta nghe người ta nói, ngươi ở bờ bắc sông Quảng Tế giết huyện lệnh Phong Khâu đúng không?
- Ca ca cũng nghe nói ư?
- Tiểu Ất, lần này ngươi làm việc quá lỗ mãng rồi!
Chu Mộng Thuyết mày nhăn lại:
- Tuy Uông Đĩnh kia tội đáng chết vạn lần, nhưng cũng là đồng xuất thân tiến sĩ, hắn bỏ thành mà chạy thì đã có quốc pháp xử lý, ngươi tuyệt đối không nên hạ thủ. Bởi vậy mà rắc rối của ngươi sắp kéo tới rồi.
Hai gò má Ngọc Doãn giật giật, cười lớn nói:
- Ca ca cũng nghe vậy?
- Ta đâu chỉ nghe nói, mà chuyện này đã truyền ra ngoài rồi. Ta nghe nói, Uông Bá Ngạn vốn định tìm đám người Lý Bang Ngạn để cùng buộc tội ngươi trên triều đình, nhưng Lý Thượng thư kiên quyết không đồng ý, nói giúp ngươi. Sau đó Uông Bá Ngạn lại đồng ý không buộc tội nữa, nhưng đó cũng chỉ bởi vì Lỗ Tặc nguy cấp, hắn cũng không dám làm quá mức lộ liễu.
Nhưng chờ Lỗ Tặc lui binh, hắn chắc chắn không bỏ qua cho ngươi đâu.
- Ca ca chớ lo lắng cho ta, xe đến trước núi ắt có đường, nên tới luôn không tránh thoát, ta làm cũng đã làm rồi, cần gì phải hối hận?
- Cái tên nhà ngươi, thật là không nên nghĩ như thế.
Chu Mộng Thuyết thấy Ngọc Doãn nói như vậy thì cũng không bàn luận thêm việc này nữa.
Tuy nhiên, từ hai đầu lông mày của gã, còn có vẻ sầu lo của Trần Đông Cao Nghiêu Khanh, Ngọc Doãn biết, họa hắn gây ra không hề nhỏ. Dù sao, chém giết sĩ phu đã xúc phạm để đám nhân sĩ Bắc Tống rồi.
Chỉ có điều, lo lắng thì có ích lợi gì?
Cao Nghiêu Khanh đích thân đi xử lý danh sách của Bàng Vạn Xuân và Ngưu Cao, Ngọc Doãn liền bảo Đổng Tiên chiêu Phong Huống và Vương Mẫn Cầu tới.
Bàng Vạn Xuân và Ngưu Cao đi rồi thì còn lại hai chỗ trống.
Mà nay thủ hạ Ngọc Doãn đã điều đi bốn trăm, không đủ người. Hắn vốn định bổ sung binh mã thủ hạ của Trần Đông lại đây, ai ngờ vừa hỏi mới biết, quân tốt của Lăng Châu ở Ngự Doanh đã bị giữ lại tại nhà kho Diên Phong.
Thậm chí bao gồm cả ba trăm người mà Phong Huống mang đến cũng bị điều động đi một trăm.
Nói cách khác, hiện nay thủ hạ của Ngọc Doãn chỉ có mấy ngàn người.
- Nhà kho Diên Phong chẳng phải là có binh mã trông coi rồi sao, vì sao phải điều động binh mã của Ngọc Doãn?
Trần Đông cười khổ nói:
- Nghe nói là Quân tiền Thương Nghị Sử Trịnh Vọng Chi mới nhậm chức sai phái, giữ lại binh mã Ngự Doanh trông coi kho giáp trượng Diên Phong.
Tiểu Ất, Trịnh Vọng Chi và Uông Bá Ngạn có giao tình rất sâu.
Ngọc Doãn lập tức hiểu, đây là Uông Bá Ngạn trả thù hắn.
Tuy nói kẻ đó không hành động trả thù ngoài sáng với Ngọc Doãn, nhưng có thể làm một vài hành động ngáng chân thì quá dễ dàng.
Uông Bá Ngạn là Trực Long Đồ Các Học Sĩ, có thân phận này đủ để Trịnh Vọng Chi nghe theo sự sai phái của ông ta. Một đao chém xuống sảng khoái ở bên sông Quảng Tế kia nhưng hậu quả lại làm cho Ngọc Doãn khó mà sống yên được.
- Một khi đã vậy thì dễ tính thôi.
Ngọc Doãn cười khổ, bỏ qua chuyện này sang một bên.
Nói thật, tạp binh kia của Lăng Chân điều tới đây cũng chỉ là cho đủ số mà thôi, căn bản không thể sử dụng đến.
Vận chuyển lương thảo thì còn được, nhưng nếu thật sự là gặp người Nữ Chân, chỉ sợ là dễ dàng sụp đổ ngay tức khắc.
Nhưng dù là vậy thì trong tay hắn vẫn thiếu binh mã.
Ngoại trừ có bách kỵ của Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh hỗ trợ, cộng thêm hai trăm cung tiễn thủ dưới tay Vương Mẫn Châu, tổng cộng cũng chỉ được bộ tốt.
bộ tốt...Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định.
Để Đổng Tiên tạm thời đảm nhiệm Phó sứ binh mã, nắm bộ quân trong tay, rồi sau đó mệnh Phong Huống và Cát Thanh làm Thập Tướng, các lĩnh ba trăm người.
Chu Mộng Thuyết, Trần Đông lĩnh một trăm người, đảm đương hỗ trợ.
- Tiểu Ất, nếu cứ như vậy chỉ sợ binh lực hư không, không có tác dụng gì mấy.
Ngọc Doãn khẽ mỉm cừi:
- Có gì mà không tác dụng?
Ta dùng một ngàn người có thể đánh tan ba nghìn binh mã của Lỗ tặc, dù không có Hắc Kỳ tiễn đội thì chúng ta vẫn có thể giết Lỗ tặc tè ra quần được.
Thấy Ngọc Doãn nói chuyện tràn đầy tự tin, Chu Mộng Thuyết cũng không khuyên nữa.
Sau khi an bài thỏa đáng xong, đám người Đổng Tiên chuẩn bị cáo từ, nhưng lúc mọi người đang định rời đi thì chợt nghe bên ngoài lều lớn có những tiếng ồn ào, ngay sau đó một tiểu giáo vọt vào lều lớn, thần sắc kích động nói:
- Khởi bẩm Chỉ huy sứ, vừa mới nhận được tin tức, Lỗ Tặc lúc trời sáng thì đã triển khai qua sông rồi.
- Hả?
Đám người Ngọc Doãn nghe vậy đều bật dậy.
- Lỗ Tặc qua sông rồi hả? Thật sao?
Chu Mộng Thuyết hỏi:
- Đã phái người tìm hiểu chưa? Là ai làm quân tiên phong?
- Chính là cẩu tặc Quách Dược Sư...
Ngọc Doãn cắn chặt răng, hít thở sâu một hơi rồi sau đó cười khổ nói với mọi người:
- Tên khốn Quách Dược Sư này đúng là nôn nóng muốn biểu hiện trước mặt tân chủ. Mới một ngày mà tên khốn này đã tới rồi...Mọi người hãy nhanh chóng chuẩn bị đi.
Ngày mùng tháng Nguyên Niên Tĩnh Khang, Quách Dược Sư dẫn hai vạn quân tiên phong vượt qua sông Quảng Tế, thẳng tiến tới Khai Phong.
So sánh với trận vây khốn Khai Phong trong lịch sử, lúc này đây Quách Dược Sư suất bộ qua sông, đã muộn một ngày. Thời gian một ngày này đã xảy ra biến cố gì không ai biết được. Nhưng sau khi Quách Dược Sư qua sông đã lập tức chiếm lĩnh Mưu Đà Cương, đồng thời cũng dựa vào Mưu Đà Cương dọc theo Tam Xóa Khẩu đóng hạ đại doanh. Có lẽ Ngọc Doãn cũng không rõ trong lịch sử quân Kim sau khi đến Khai Phong là giành chiếm lĩnh Mưu Đà Cương trước tiên. Tuy nhiên một ngày đó, bọn họ chẳng những chiếm được mười hai vạn thạch lương thảo Mưu Đà Cương, còn đoạt được mấy vạn chiến mã Thiên Tứ Giám, càng làm cho quân Kim có thể ổn định đầu trận tuyến.
Nhưng hiện tại, Quách Dược Sư mặc dù chiếm được Mưu Đà Cương như trong lịch sử, nhưng lại không đoạt được một hạt lương thực nào...
Quân Kim đã vây hãm thành.
Bầu không khí phủ Khai Phong lập tức khẩn trương gấp bội.
Trong bầu không khí tràn ngập mùi chiến hỏa làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
Lý Cương nhìn doanh trại quân Kim ở Mưu Đà Cương xa xa, vẻ mặt đầy sầu lo.
Khi nào viện quân mới đến?
Vốn ông cho là quân Kim sau khi đến Khai Phong sẽ trước tiên nghỉ ngơi và chỉnh đốn.
Nào biết Quách Dược Sư cho lục soát toàn bộ bên ngoài thành Khai Phong, khi không đoạt được bất cứ thứ gì thì biết sự việc không ổn.
Quân Kim một đường xuôi nam, tuy nói là thế như chẻ tre, nhưng vẫn còn có chút phiền toái. Đầu tiên quân Kim chiến tuyến kéo quá dài, cho nên lương thảo có được hoàn toàn là dựa vào cướp bóc mà có. Trung Sơn, Chân Định còn có chống cự, làm cho đường vận chuyển lương thực cũng không quá thông suốt.
Ngoài ra, Tây lộ quân Hoàn Nhan Tông Hàn bị ngăn trở ở Thái Nguyên, chưa có thể kịp thời chiếm lĩnh Đồng Quan, ngăn trở Tây bắc viện quân.
Điều này cũng làm cho Đông lộ quân bị vây trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, nếu không thể mau chóng phá được Khai Phong, chắc chắn sẽ bị lọt vào trùng vây.
Vốn là muốn có thể đoạt được lương thảo xung quanh Khai Phong.
Ai có thể ngờ lúc này quân Tống lại thẳng thừng dùng kế vườn không nhà trống?
Quách Dược Sư hiểu rất rõ, thời gian cấp bách, vì thể buổi tối đầu tiên đến Khai Phong, y cho lục soát hơn mười chiến thuyền trên sông Biện, còn sai người đốt toàn bộ hàng trên thuyền, thả xuôi trên sông Biện, phát động tấn công về hướng Tây Thủy Môn phủ Khai Phong.
Trong bóng đêm, hỏa thuyền cực kỳ bắt mắt.
Lý Cương nhận được tin tức, lập tức đích thân lâm trận, điều động ra hai ngàn cảm tử đội bày trận dưới thành, cầm trường câu câu thuyền, cũng ném đá oanh kích hỏa thuyền, ngăn cản hỏa thuyền tới gần Tây Thủy Môn. Đồng thời, Lý Cương lại hạ lệnh đến hoa viên trong nhà Thái Kinh dỡ giả sơn kỳ thạch vận chuyển tới Tây Thủy Môn, chặn ở thủy đạo, phòng ngừa thuyền địch vào thành.
Cũng may mắn Lý Cương chuẩn bị sung túc, mới khiến cho Tây Thủy Môn có thể bình an.
Quách Dược Sư thấy hỏa thuyền thất bại, nổi trận lôi đình, lập tức điều động ra một ngàn chính binh, hai ngàn A Lý Hỉ cường công Tây Thủy Môn.
Song phương ác chiến tới sau nửa đêm, Quách Dược Sư mắt thấy Tây Thủy Môn phòng vệ nghiêm khắc, đành phải hạ lệnh thu binh.
Một trận chiến này, quân Tống chết ba trăm người, mà quân Kim thương vong hơn một trăm người... Nếu đơn giản tính số lượng thương vong, không thể nghi ngờ là quân Tống thất bại.
Nhưng, theo góc độ chiến lược mà nói, là quân Kim thất bại!
Khi quân Kim rút đi, phủ Khai Phong truyền đến tiếng hoan hô rung trời, dường như chúc mừng Khai Phong đã thắng ngay từ trận đầu.
Ngọc Doãn bởi vì là tập trú tại Phàn gia Cương nên không thể tiến đến xem cuộc chiến.
Tai nghe tiếng hoan hô từ xa truyền đến, hắn lại không hề cảm nhận được niềm vui sướng.
Đây chỉ là cú công kích đầu tiên của người Nữ Chân, thậm chí chỉ là lần công kích mang tính thăm dò. Hoàn Nhan Tông Vọng còn chưa đến, người Nữ Chân còn chưa xuất ra thủ đoạn thật sự, cũng không biết đợi khi hừng đông đến thì sẽ là bộ dạng như nào....
Chiến báo truyền tới Phàn gia cương, Ngọc Doãn càng thêm lo lắng.
Đồng thời, trong lòng của hắn có một tia bất an, cảm thấy lần này quân Kim vây thành chỉ sợ không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy!