Trời còn chưa sáng Trần Kiến đã bình ổn trở lại.
Ngọc Doãn đứng ở một bên cầu nổi, nhìn Hô Diên Chước, Vương Yến Ca bảo hộ Triệu Kham đi càng lúc càng xa, chìm vào bóng đêm mờ mịt. Bỗng trong lòng cay cay nhớ lại lời dặn của Triệu Đa Phúc, có vẻ cái tên phản ứng chậm giờ đã hiểu được điều gì. Nhưng hiểu được thì đã sao? Hắn đã cưới vợ sinh con, mà Triệu Đa Phúc lại là Nhu Phúc Đế Cơ cao quý. Khoảng cách giữa hai người như chân trời góc biển, khó lòng mà vượt qua.
Khó nhất là tiêu thụ ân tình của mỹ nhân, có lẽ là như vậy!
Thật ra không chỉ Triệu Đa Phúc mà cả Chu Tuyền cũng biểu lộ tình cảm như có như không cũng khiến Ngọc Doãn cảm thấy đau đầu.
Được rồi được rồi, cứ nghĩ biện pháp sống sót đã rồi tính.
Lúc này nghĩ mấy thứ vẩn vơ đó chẳng có ý nghĩa gì. Tuy Trần Kiều đã được giành lại nhưng tiếp theo sẽ phải đối mặt với sự phản kích hung mãnh của người Nữ Chân. Đây chính là đường sống duy nhất của người Nữ Chân, sao bọn họ có thể ngồi xem nơi đó bị Ngọc Doãn chiếm cứ.
Sau khi trở về đại doanh, Ngọc Doãn đi thẳng đến lều lớn ở trung quân.
Tuy đại doanh Trần Kiều bị đánh lén nhưng không tổn thất nhiều lắm.
Rất nhiều quân trướng còn có thể dùng. Tướng sĩ Tống quân bôn bả vất vả cả ngày đều đã nghỉ ngơi.
Lính đầu bếp bắt đầu bắc nồi nấu cơm.
Trong đại doanh Trần Kiều, lương thực không ít. Vậy nên vấn đề lấp cái bụng không cần phải lo.
Chu Mộng Thuyết và Trần Đông không ở lều lớn trung quân mà dẫn người kiểm kê lương thảo quân nhu trong đại doanh. Ngô Giới, Đổng Tiên thì đã đợi khá lâu, thấy Ngọc Doãn tiến vào thì đều đứng dậy chào. Ngọc Doãn xua tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.
- Tướng quân Hô Diên đâu?
- À. Ta có việc nhờ ông ấy đi làm, mọi người không cần chờ.
Đám người Ngô Giới không rõ nhiều về vụ Triệu Kham nên không hỏi nhiều, bắt đầu thảo luận nhiệt liệt.
- Viên ngoại, tiếp theo phải làm thế nào?
Ngọc Doãn cười ha hả:
- Hành quân đánh giặc không phải sở trường của ta.
Hai vị tướng quân cứ buông tay mà làm, đừng để ý đến ta. Kế tiếp chúng ta sẽ phải đối mặt Lỗ Tặc phản kích, Trần Kiều không có nơi hiểm để thủ. Chỉ bằng sông Quảng Tế thì còn chưa đủ. Ngoài ra, Phong Khâu Lỗ Tặc cũng sẽ không đứng nhìn. Bọn chúng nhất định sẽ ào đến cướp trấn Trần Kiều. Chư quân, tiếp đến là thời khắc sống chết, xin chư quân cứ nói thoải mái.
Ngô Giới và Đổng Tiên nhìn nhau, gật đầu.
Hành quân đánh giặc sợ nhất là gì?
Đó là không phải người trong nghề, rõ ràng chẳng hiểu gì mà cứ chỉ tay năm ngón.
Ngọc Doãn nói chuyện thẳng thắn khiến Ngô Giới càng thêm ấn tượng.
Y do dự một chút, vừa định nói gì thì Dương Tái Hưng đã mở miệng:
- Ca ca, chỉ dựa vào trấn Trần Kiều thì hai mặt thụ địch sẽ không thủ vững được. Theo cách nhìn của đệ, cứ chờ bị đánh như vậy không bằng chủ động tấn công chiếm tiên cơ.
Dương Tái Hưng dùng thân phận Binh mã Sứ Thị vệ thân quân Mã quân tư để nói chuyện nên Ngô Giới và Đổng Tiên không chen vào.
Luận chức vị, trong lều này cũng chỉ có Ngô Giới mới có thể so với Dương Tái Hưng. Cho dù là Đổng Tiên cũng thấp hơn một bậc.
Tuy nhiên Dương Tái Hưng là thân tín của Ngọc Doãn.
Nếu y mở miệng thì Ngô Giới cũng không muốn nói gì.
Ngọc Doãn hứng thú nhìn Dương Tái Hưng, cười tủm tỉm:
- Đại Lang có thể nói ra những lời này đủ thấy có tiến bộ không nhỏ, thật đáng mừng. Tuy nhiên Đại Lang có thể cho ý kiến xem chúng ta nên tấn công thế nào đây?
Dương Tái Hưng ngẩn cả người.
Y nói lời này theo tiềm thức, vì vậy chưa có suy nghĩ trọn vẹn nào cả.
Nghe Ngọc Doãn hỏi, Dương Tái Hưng lập tức đỏ mặt? Phải chủ động tấn công thế nào? Ta sao biết được?
Thấy Dương Tái Hưng không đáp được, Ngô Giới vội nói:
- Ý chủ động tấn công của Đại Lang cũng không tồi.
Trước Tào Vinh chiếm Kỳ Thành, vì nguyên nhân nào đó mà bỏ đi. Ta nghe nói thủ vệ Kỳ Thành khá lơi lỏng, lại không xa chỗ đóng quân của Lỗ Tặc. Hơn nữa Kỳ Thành lại nằm giữa Phong Khâu và Trần Kiều. Sau khi cướp Kỳ Thành có thể ngăn cản Phong Khâu Lỗ Tặc. Dù không ngăn được cũng có thể kiềm chế một bộ phận binh lực của Lỗ Tặc, áp lực ở Trần Kiều có thể được giảm bớt.
Chắc ý của Đại Lang là như vậy.
Ngô Giới đang đang tự giải vây cho y!
Dương Tái Hưng liên tục gật đầu như gà mỏ thóc, tỏ vẻ Ngô Giới nói không sai.
Ngọc Doãn không khỏi cười rộ lên:
- Nếu thế thì ta phải chiếm Kỳ Thành như thế nào?
Lần này Dương Tái Hưng không mở miệng nữa mà nhìn Ngô Giới.
Ngô Giới khẽ mỉm cười:
- Mạt tướng đang định nói đến việc này. Nay trong tay viên ngoại binh mã chỉ có ba ngàn. Mạt tướng cũng không muốn nhiều, chỉ cần mã quân, đêm tối sẽ xuất kích chiếm Kỳ Thành. Trần Kiều dù khó thủ nhưng địa thế cũng khá hẹp, bất lợi cho Lỗ Tặc triển khai binh lực. Viên ngoại có thể ở Trần Kiều chống lại Lỗ Tặc được.
- Như vậy...
Đổng Tiên ở bên cạnh lộ vẻ chần chờ.
Theo ý nghĩ của y thì việc chiếm Kỳ Thành hẳn là do y làm.
Dù sao Ngô Giới mới đến Chư Suất Phủ, dù là Ngọc Doãn hay Đổng Tiên đều chưa quen thuộc với Ngô Giới. Nếu như Ngô Giới không thể ngăn trở Lỗ Tặc ở Kỳ Thành thì Ngọc Doãn sẽ bị lâm vào hiểm cảnh hai mặt thụ địch. Tuy nhiên Ngô Giới có thể nghĩ ra ý này chứng tỏ cũng có thủ đoạn. Chỉ không rõ người này có đáng để viên ngoại tin tưởng hay không đây?
Ngô Giới là tướng chính xếp hạng cuối cùng trong quân Tần Phượng, không hề có tiếng tăm gì.
Đổng Tiên có suy nghĩ này cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng Ngọc Doãn lại biết bản lĩnh của Ngô Giới. Trong lịch sử đây chính là danh tướng một phương, cực kì quan trọng.
Hắn nhìn Ngô Giới, không nói lời nào.
Không khí trong đại trướng trở nên lạnh dần. Kể cả Ngô Giới cũng thấy hơi bất an.
Ngay lúc y chuẩn bị mở miệng thì Ngọc Doãn nói:
- Nếu Tấn Khanh thỉnh chiến, vậy chuẩn ngươi đến.
Đại Lang, ngươi đi cùng Tấn Khanh, nghe ý kiến hắn, đừng làm loạn, bắt buộc phải nghe theo lệnh. Tấn Khanh dẫn binh lập tức xuất kích. Sau khi chiếm được Kỳ Thành phải thủ cho tới giờ Tý ngày mai. Sau giờ tý tùy tình hình mà quyết định. Kỳ Thành nếu thủ được cứ thủ, không thủ được thì bỏ, đừng miễn cướng mà đánh mất tính mạng.
Đây chính là tín nhiệm giao toàn bộ trọng trách cho Ngô Giới.
Ngô Giới và Dương Tái Hưng nhìn nhau, Dương Tái Hưng đứng lên nói:
- Ca ca yên tâm. Tuy ta có một số lúc hơi khinh suất nhưng tuyệt đối sẽ không vi phạm lời của ca ca.
Trong lòng có một sự cảm động dâng lên.
Ngọc Doãn làm như vậy chẳng khác gì là đưa lưng của y giao cho Ngô Giới.
Sự tín nhiệm này đủ để Ngô Giới kích động vạn phần, lập tức chắp tay nói:
- Viên ngoại yên tâm. Ngô Giới sẽ không để viên ngoại thất vọng.
Hai người nhận mệnh rời khỏi, vừa lúc gặp Chu Mộng Thuyết và Trần Đông trở về.
- Tấn Khanh và Đại Lang đi đâu vậy?
- Ta lệnh hai người bọn họ lập tức xuất phát chiếm Kỳ Thành.
Hai người Chu Mộng Thuyết ngẩn ra, không tự chủ nhìn Đổng Tiên. Chiếm Kỳ Thành cũng là sách lược hai người vừa thảo luận. Tuy nhiên hai người cũng nghĩ đánh Kỳ Thành nên để Đổng Tiên phụ trách, sao lại giao cho Ngô Giới?
Quan niệm cố hữu kiểu này đã ăn sâu bén rễ.
Ngô Giới là một kẻ ngoại lai, sao có thể so được với Đổng Tiên, người đi theo Ngọc Doãn nhiều năm bền vững.
Ngọc Doãn lại cười!
Hắn đương nhiên hiểu ý của Chu Mộng Thuyết và Trần Đông. Nhưng thật sự thì hắn càng tin Ngô Giới nhiều hơn một ít. Đương nhiên nếu Ngô Giới không xuất hiện thì việc đánh Kỳ Thành chắc chắn sẽ giao cho Đổng Tiên. Nhưng giờ có Ngô Giới, Ngọc Doãn tin tưởng bản lĩnh của ngô Giới sẽ có tác dụng ở Kỳ Thành mạnh hơn nhiều so với Đổng Tiên. Vậy nên hắn chọn Ngô Giới.
- Viên ngoại, Ngô Tấn Khanh này...
Không phải mạt tướng nói Ngô tướng quân không đáng tin. Chỉ là Kỳ Thành cực kì quan trọng, tuy có Đại Lang giúp đỡ nhưng Ngô Giới có thể thủ được sao?
Ngọc Doãn có thâm ý liếc nhìn Đổng Tiên, nói khẽ:
- Nếu ta đã chọn Ngô Giới thì sẽ tin hắn.
Hơn nữa, Trần Kiều cũng quan trọng không kém, cần có đại tướng chỉ huy. Nếu nói xung phong chiến trận ta có thể mạnh hơn so với các ngươi, nhưng chỉ huy đại chiến lại cần đến Giác Dân. Ngô Giới mặc dù có năng lực nhưng không khiến ta yên tâm bằng Giác Dân. Vậy nên việc trấn thủ Trần Kiều ta giao cho Giác Dân phụ trách, kể cả ta cũng phải nghe Giác Dân điều khiển.
Nếu nói Đổng Tiên không có bất mãn trong lòng thì là nói dối.
Nhưng Ngọc Doãn vừa nói ra lời này thì bất mãn nhiều nữa cũng tan thành mây khói.
Đổng Tiên liền vội đứng dậy:
- Viên ngoại yên tâm, Đổng Tiên dù tử chiến cũng sẽ không phụ sự phó thác của viên ngoại.