- A Ông à, bên phía Ngọc Lang Quân cũng không có động tác gì.
Trong thư phòng Chủng phủ, Chủng Ngạn Sùng vẻ mặt cung kính báo cáo với Chủng Sư Đạo tình hình Thân quân Thái Tử thời gian này
- Trần Trưởng Sử là một người có tài. Ngọc Lang Quân vẫn chưa đem hết sức lực ra cho Thân quân Thái Tử, công việc phần lớn do một tay Trần Trưởng Sử quản lý.
- Ông à, tôn nhi tại sao lại cảm thấy Ngọc Lang Quân kia có vẻ làm việc không đàng hoàng, hình như không giống như trong lời đồn đại vậy...
Chủng Ngạn Sùng nói còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng của Chủng Sư Đạo quát một tiếng chói tai:
- Chủng Ngạn Sùng câm mồm, ngươi có biết, ngươi đang ở đây bình luận về một người đã từng vì triều đình mà rơi máu huyết, một hảo hán đã bỏ sức lực chống đỡ Lỗ Tặc không? Ngọc Tiểu Ất đó có như thế nào, cũng không phải ngươi một tiểu tử mới nứt mắt ra có thể đánh giá. Về phần hắn có làm việc đàng hoàng hay không, cũng không phải ngươi có thể nhận xét. Chỉ cần Ngọc Tiểu Ất hắn ở Thân quân Thái Tử một ngày, thì chính là linh hồn của Thân quân Thái Tử, không đến lượt ngươi ở đây nói này nói nọ?
Chủng Sư Đạo nói xong trên mặt hiện ra một chút bệnh trạng không bình thường, mặt đỏ bừng, ho khan kịch liệt.
Từ lúc vào hè tới nay, Chủng Sư Đạo sức khỏe ngày càng kém, thậm chí không hề đi qua hỏi chuyện triều đình.
Tình trạng và thái độ của lão như thế, thật ra lại khiến Triệu Hoàn vô cùng yên tâm. Mặc dù đã bãi miễn chức Xu Mật Sứ của Chủng Sư Đạo rồi phong làm Sở Quốc Công, chức tước và bổng lộc so với lúc trước cao hơn rất nhiều.
Lúc này Chủng Sư Đạo râu tóc dựng đứng, giống như một con sư tử đang tức giận. Chủng Ngạn Sùng thấy vậy không khỏi hoảng sợ, bình một tiếng quỳ gối xuống phía trước mặt Chủng Sư Đạo
- Tôn nhi ngu ngốc, kính xin ông thứ tội
Chủng Sư Đạo chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng liếc qua Chủng Ngạn Sùng.
- Đại Lang, nói đến mưu trí, ngươi so với Nhị Lang mạnh mẽ hơn gấp trăm lần, có thể làm được việc, nhưng so với Nhị Lang còn kém nhiều lắm.
- Ngươi cho là ngươi là ai?
Trong quân Thân quân Thái Tử, ngoài Thái Tử thì là Ngọc Tiểu Ất, ta cũng không dám nói so với Tiểu Ất làm tốt hơn...Ngươi có tin hay không, tuy rằng Ngọc Tiểu Ất lúc bình thường việc gì cũng mặc kệ, nhưng nếu gặp chuyện chỉ cần một câu của Ngọc Tiểu Ất hắn thì toàn quân có thể ra sức. Lấy danh tiếng của Tiểu Ất bây giờ thật sự là khiến mọi người tuân theo đấy?
Nếu không, Trần Quy, hay là Ngô Giới kia làm sao khiến được trọng dụng?
Điểm này, Nhị Lang làm so với ngươi tốt hơn...Hắn cũng không tự xưng là tôn tử của Chủng Sư Đạo ta. Sau khi ra nhập Thân quân Thái Tử thì tận tụy. Ngươi nói Ngọc Tiểu Ất không có làm cái gì nhưng Nhị Lang lại nghe được, buổi trưa hôm qua hai người thân tín của Ngọc Tiểu Ất là Hà Nguyên Khánh và Địch Lôi dẫn mã quân ra khỏi doanh trại, hai người đó đều là tâm phúc của Ngọc Tiểu Ất, nếu không có lệnh của Ngọc Tiểu Ất làm sao có thể tự tiện ra khỏi doanh trại? Cái này chính là hành động của Ngọc Tiểu Ất, chỉ có điều ngươi tâm khí quá cao, nhưng lại không nhìn ra manh mối.
Những lời này của Chủng Sư Đạo làm Chủng Ngạn Sùng mặt đỏ tía tai.
Một lúc lâu sau hắn lí nhí nói:
- Đúng là tôn nhi sai rồi!
- Được rồi, thôi đi xuống đi, ở trong quân làm việc cho tốt, tập luyện võ nghệ.
Thân quân Thái Tử vài ngày nữa là rời khỏi Đông Kinh, nếu để người ta biết ngươi làm việc không tốt. Đến lúc đó cũng đừng trách ta tống tiễn ngươi về nhà.
Chủng Ngạn Sùng vội vàng cam đoan, lúc này mới cáo lỗi rời khỏi thư phòng.
Đợi sau khi Chủng Ngạn Sùng đi khỏi thư phòng, Chủng Sư Đạo đột nhiên quay người lại hạ giọng nói:
- Văn Quý thấy thế nào?
Chỉ thấy từ đằng sau tấm bình phong trong thư phòng đi ra một người chính là Binh Bộ Thị Lang Tư Mã Phác.
Hắn khẽ khom người:
- Chủng công đoán không sai, Ngọc Tiểu Ất quả nhiên là có hành động...Chỉ có điều làm sao Chủng công biết, Ngọc Tiểu Ất kia sẽ có hành động? Hơn nữa hành động này của hắn có thể có ảnh hưởng, chỉ sợ bây giờ mà nói, cũng còn chưa biết.
Chủng Sư Đạo sau khi nghe xong, mỉm cười.
- Người ta thường nói, Ngọc Tiểu Ất xuất thân trong phố xá.
Nhưng chính là vì hắn xuất thân trong phố xá cho nên mới bảo vệ chính khí, so với người khác lại càng thêm đơn giản. Như ta và ngươi làm quan nhiều năm, làm nên chuyện không khỏi nhìn trước ngó sau. Nhưng Ngọc Tiểu Ất lại không như thế, chỉ cần hắn nhận thấy là việc đúng, sẽ ra tay trượng nghĩa không chùn bước. Trước đây ta muốn hắn tử thủ ở Trần Kiều là muốn hắn chặt đứt đường lui của Lỗ Tắc. Lại không ngờ thằng nhãi này quyết liều mạng, dựa vào ba nghìn quân, thề chết đeo bám bước tiến của Lỗ Tặc...Nếu không có nghĩa khí đến bậc đó làm sao mà có đại thắng Trần Kiều?
Ngày đó ta và Từ Tướng công với Yến Anh ở đây gặp hắn, đem sự việc Minh ước Yến Sơn nói cho hắn.
Ta nhận ra hắn rất là căm phẫn, hơn nữa cực kỳ không cam chịu. Ta và ngươi đều biết rằng, thả hai vạn Lỗ Tặc kia ra thì tác hại thế nào. Có thể ta và ngươi đều biết nhưng cũng không dám vượt qua lấy một bước, nhưng ta biết, Ngọc Tiểu Ất nhất định sẽ làm nhiều chuyện.
Hắn cũng biết rõ ràng là để cho đám Lỗ Tặc này chạy mất thì hậu quả ra sao, nhưng hắn không giống như chúng ta, hắn là một người dám làm.
Tư Mã Phác liên tục gật đầu, thở dài một tiếng.
- Nghĩ đến ta đọc đủ các loại thi thư, đạo thánh hiền...Nhưng kết quả là cũng không bằng Tiểu Ất này xuất thân từ trong phố xá thô lỗ khoái hoạt.
Chủng Sư Đạo mỉm cười, chỉ có điều trong nụ cười kia mang theo vô tận chua xót.
Lão nhắm mắt lại, một lúc lâu mới nói:
- Văn Quý, thân thể này của ta càng ngày càng kém, chỉ sợ là chống đỡ không còn được lâu lắm.
Mà nay trên triều đình đấu đá với nhau, Thái Thượng Đạo Quân về triều, nhất định sẽ có một hồi tranh đấu mới. Ta không muốn Ngọc Tiểu Ất ở lại kinh thành, hắn bảo vệ cho Thái Tử, với tính tình đó, cũng không thể chịu nổi đấu đá khắp nơi, cho nên mới nghĩ cách để hắn đến Chân Định.
Chính là, ở trên triều đình này nếu không có một người vì hắn mà thu xếp, âm thầm quan tâm, hắn cũng khó có hành động.
Ngươi bây giờ làm Binh Bộ Thị Lang, chẳng mấy chốc sẽ vào Long Đồ Các Trực Học sĩ. Khi ta không ở đây, kính xin ngươi thay ta quan tâm nhiều hơn đến Ngọc Tiểu Ất. Tất cả văn võ đều là vì danh vì lợi mà ngấm ngầm mưu tính, cũng không biết người này có lợi cho việc tái thiết triều đình Đại Tống ta. Tổ lật không có trứng lành, nếu Đại Tống ta không có thì danh lợi từ đâu mà tới? Nực cười là cả văn võ triều thần nhưng rõ ràng không so được với một Ngọc đồ tể, kẻ xuất thân từ trong phố xá...Văn Quý, ngươi có bằng lòng giúp ta một lần hay không?
Tư Mã Phác trầm mặc!
Lại nói, hắn cũng là một thành viên trong sĩ phu, nghe lời này của Chủng Sư Đạo thực có phần chối tai.
Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, triều đình ngày nay bại hoại, đúng như lời Chủng Sư Đạo nói. Do dự một lát, Tư Mã Phác hạ giọng nói:
- Nếu Chủng công dặn dò như thế, ta dù bất cứ giá nào cũng nhất định bảo vệ toàn bộ cho Tiểu Ất.
- Như thế ta yên tâm rồi!
Chủng Sư Đạo thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó dựa vào ghế.
Tiểu Ất, ngươi lần này lại thất thường như thế nào đây...
oo
Mùa thu Nguyên niên Tĩnh Khang, Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát về triều.
Cả triều văn võ đều đưa mắt nhìn đến mọi động tĩnh của Triệu Cát, lại không ai để ý, Xu Mật Viện tuyên bố bổ nhiệm, trừ Binh Bộ Lang Trung Ngọc Doãn làm Tham Nghị Nguyên Soái phủ Binh Mã Hà Bắc, Đô Thống Chế Thân quân Thái Tử, tôn làm Đoàn Luyện Sứ Kỳ Châu.
Thân quân Thái Tử mở rộng tám ngàn người, nhập vào Binh mã Nguyên Soái phủ Hà Bắc, đồn trú tại doanh trại Túc Ninh.
Túc Ninh trại này ở đông nam phủ Chân Định, tiếp giáp với Hà Gian. Sở dĩ đem Thân quân Thái Tử bố trí ở Túc Ninh trại, ngoài chuyện có ý huấn luyện ra một đạo quân tinh nhuệ ở ngoài, còn có ý đồ trợ giúp cho Hà Gian phủ. Lần này quân Kim đi về phía nam, Hà Gian phủ bị tập kích, thương vong vô cùng thê thảm và nghiêm trọng. Nếu như có một đạo quân mạnh bảo vệ. Người Nữ Chân chưa chắc có thể thuận lợi đi về phía nam.