Tống Y

chương 338: kiến thức là vàng là bạc! (1+2+3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Khả năng ăn uống của đứa bé thế nào?” Lân Nhi thấy vậy thì nói luôn: “Con không thích ăn cơm đâu! Mấy người đầu bếp trong nhà của con nấu ăn chẳng ngon chút nào cả!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Vị tiền y chữa trị trước cho lệnh lang nói thế nào vậy?”

Diệp Chiêu bèn nói: “Nói là thân thể suy nhược, vừa hàn vừa nhiệt cộng thêm mấy thứ tạp chứng khác nữa!” Nói xong, Diệp Chiêu bèn moi trong ngăn tủ gần đó ra một tờ giấy, có ghi phương thuốc của tiền y cho Đỗ Văn Hạo xem xét.

Đỗ Văn Hạo tiếp lấy rồi đưa lên nhìn, Lân Nhi thấy vậy liền nói: “Mẹ của con nói là Dì Nương khắc con, nên con uống thuốc gì cũng không thể nào khỏi bệnh được đâu!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mỉm cười nói: “Vậy Lân Nhi sau khi uống mấy thang thuốc này thì có thấy người khỏe hơn không vậy?”

Diệp Chiêu nghe vậy bèn nói: “Không những không thấy khỏe hơn, mà thân thể lại càng lúc càng yếu!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Cơ thể có chỗ nào không tốt vậy?”

“Thân thể suy nhược không những không được hồi phục, mà ngược lại có những lúc sốt cao, thần trí rối loạn, có những lúc nghiêm trọng thì lại co rút liên hồi, đến tối thì hay đại tiện ra máu, mùi hôi thối khó chịu vô cùng!” Diệp Chiêu đáp.

Lân Nhi nghe xong thì bật cười khanh khách nói: “Cha lần nào cũng nói như vậy với thầy thuốc hết, thực ra không đến mức hôi thối như vậy đâu, mẹ của con từ trước tới giờ chẳng bao giờ kêu ca gì cả, đã thế mẹ còn tắm cho con nữa!”

Đỗ Văn Hạo cầm phương thuốc của tiền y lên xem kỹ càng, thì phát hiện trong đơn thuốc có hai loại chữ khác hẳn nhau, hắn lấy làm lạ bèn lên tiếng hỏi: “Không biết Diệp đại nhân mời mấy vị đại phu đến khám bệnh cho Lân Nhi vậy?”

Diệp Chiêu nghe vậy, bèn ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc là không dưới năm vị đại phu thì phải!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì thôi không muốn dò hỏi thêm nữa: “Ố! Vậy sao! Thế thì ta biết rồi!” Nói xong hắn liền quỳ gối xuống đối diện với Lân Nhi hỏi: “Cậu nhóc con! Nói cho thúc thúc biết bây giờ cháu đi đại tiện có còn ra máu nữa không hả?”

Lúc nãy do chơi con quay với nhau, nên Lân Nhi lúc này cũng đã quen với Đỗ Văn Hạo rồi, chính vì thế mà bây giờ nghe hắn hỏi như vậy, thì Lân Nhi không còn lạ lẫm gì hắn nữa, buột miệng trả lời ngay: “Sáng nay mẹ của con đã cho con uống thuốc rồi! Bụng của con vẫn chưa đau!”

“Vậy để thúc thúc xem xem cái bụng của cháu thế nào đã nhé, có được không nhỉ? Để thúc thúc xem Lân Nhi ăn được mấy bát cơm nhé!” Đỗ Văn Hạo nói.

“Được chứ ạ! Thúc thúc thật là xem được con ăn mấy bát cơm hay sao?” Lân Nhi nói xong liền đứng thẳng người dậy, sau đó tự tay vén áo lên, ưỡn bụng ra cho Đỗ Văn Hạo sờ thử.

“Dĩ nhiên là thúc thúc biết được rồi! Nhưng cháu phải nằm xuống trước cái đã!” Đỗ Văn Hạo mỉm cười hồn hậu nói.

Sau đó Đỗ Văn Hạo liền bế Lân Nhi lên đưa đến bên giường, rồi đặt cậu ta nằm xuống, sau khi Lân Nhi đã nằm yên ổn, thì Đỗ Văn Hạo liền đưa tay lên ấn ấn vào các vùng xung quanh bụng của cậu ta rồi hỏi: “Cháu có thấy đau không?”

“Không đau! Vậy con có thể ăn mấy bát cơm!” Lân Nhi hỏi vặn lại.

“Bây giờ thì cháu không thích ăn cơm, nên thúc thúc nghĩ là cháu chỉ ăn được có nửa bát cơm thôi, có đúng không vậy?” Đỗ Văn Hạo đáp.

Lân Nhi nghe vậy liền ngọ ngoạy cái đầu gật gật đáp: “Vâng! Con ăn cơm ít lắm, mẹ và dì nương đều khóc….!”

“Bởi vì bụng của cháu có một chút vấn đề, đại tiện lại không tốt, chờ thúc thúc chữa trị cho cháu xong, thì chắc chắn cháu sẽ ăn được một bát cơm to ơi là to! Đến lúc đó mẹ của cháu và dì nương đều sẽ cười vui vẻ với cháu thôi!” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.

“Thật vậy hả thúc thúc! Vậy thì con cảm ơn thúc thúc nhiều lắm!” Lân Nhi vui vẻ trả lời.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc lơ thơ trên đầu của Lân Nhi mỉm cười thân thiện, sau đó hắn đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài, Diệp Chiêu thấy vậy cũng nối gót đi theo, khi ra đến bên ngoài Đỗ Văn Hạo liền quay lại hỏi Diệp Chiêu: “Bệnh này của lệnh lang có lẽ đã lâu lắm rồi phải không?”

“Vâng đúng vậy! Bệnh tình của nó thế nào rồi? Có nặng lắm không ạ?” Diệp Chiêu lo lắng hỏi.

“Bệnh của Lân Nhi lúc này đang vào giai đoạn gấp rút rồi đây! Người lớn còn có lúc không chịu đựng nổi nữa là một đứa bé như nó! Ngươi không thấy sắc mặt của nó vàng ởn, và gầy gò thế kia hay sao? Bây giờ việc trước mắt là phải cầm máu ở trong bụng của nó trước rồi tinh sau! Bây giờ ta sẽ kê cho ngươi một phương thuốc, rồi đưa cho Lân Nhi uống, ba ngày sau ta sẽ đên phúc chẩn lại!” Đỗ Văn Hạo nói.

Diệp Chiêu nghe xong thì ngay lập tức dẫn luôn Đỗ Văn Hạo đến thư phòng của mình, Đỗ Văn Hạo liền sau đó được người nhà Diệp Chiêu chuẩn bị giấy bút lên để viết đơn thuốc, nhưng khi kê xong đơn thuốc, Đỗ Văn Hạo lại không đưa luôn cho Diệp Chiêu mà trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thường ngày ai là người hay mớm thuốc cho Lân Nhi uống vậy?”

“Thì là mẹ của Lân Nhi chứ còn ai nữa ạ! Sao vậy, Ngự Y đại nhân có vấn đề gì sao?” Diệp Chiêu thắc mắc hỏi lại.

Đỗ Văn Hạo trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Đứa bé này là một đứa thuần dương, khi dùng thuốc thì tuyệt đối không được để phụ nữ động tay vào, chính vì thế mà ta khai phương thuốc này, bao gồm cắt thuốc, đun thuốc và mớm thuốc, tất cả mọi việc đều do ngươi tự tay làm hết, cấm tuyệt đối không được để cho người khác làm hộ ngươi, đặc biệt là để cho phụ nữ động vào là nhất thiết không được! Nếu không phương thuốc này sẽ vô hiệu, và bệnh tình của Lân Nhi đến lúc đó ta cũng không muốn đến khám nữa!”

Diệp Chiêu nghe vậy thì toát mồ hôi sợ hãi, vội vã lên tiếng vâng lời, rồi sau đó cung kính hai tay đón lấy đơn thuốc ở trong tay của Đỗ Văn Hạo cho vào trong người, trầm ngâm giây lát, rồi ông ta lại lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Ngự Y đại nhân! Khuyển tử của hạ quan ngoại trừ bị bệnh ở bụng ra, thì còn có bệnh gì nghiêm trọng nào nữa không vậy?”

Đỗ Văn Hạo lắc lắc đầu nói: “Đoạn Luyện Sứ đại nhân đã quá đa nghi rồi! Mấy vị tiền y ngày trước kê thuốc cho lệnh lang là hoàn toàn sai lầm, thuốc không đúng bệnh, chính vì thế mà nó ít nhiều cũng gây ra những tổn thương đến dạ dày, hay ruột non của Lân Nhi, nhưng cũng may mà điều kiện cơ thể của cậu bé lại khá tốt, chứ không phải như mấy người các ngươi nói là cơ thể không đủ khỏe mạnh, hay là sinh thiếu tháng này nọ cả đâu! Chỉ cần làm theo đúng như cách ta bảo, cộng thêm với phương thuốc này thì bệnh tình của Lân Nhi chắc chắn sẽ được chữa khỏi thôi! Ngươi nên nhớ thêm một điều nữa là chịu khó dắt cháu đi ra bên ngoài dạo chơi, ngày nào cũng bắt nóở lỳ trong phòng như thế này, không có bệnh cũng sẽ thành bệnh hết! Cái thiên tính của trẻ nhỏ là nên nghịch ngợm, nô đùa thoải mái, cũng giống như chim trong lồng vốn được phải bay nhảy tự do trên bầu trời vậy, nhưng bây giờ nó bị giam trong lồng rồi thì khả năng bay nhảy của nó cũng sẽ yếu đi! Trẻ nhỏ nó cũng như vậy thôi, nó muốn chơi đùa gì thì cứ để mặc cho nó chơi, không nên lo lắng tình trạng sức khỏe của nó một cách thái quá mà bắt ép nó ở trong nhà như vậy, nó cứ lặp đi lặp lại cuộc sống một mình trong nhà như vậy cũng ngay cả người lớn cũng cảm thấy nhàm chán nữa là trẻ nhỏ!”

Diệp Chiêu nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy cũng thấy có lý, và cảm thấy ngượng ngùng vì cách nuôi trẻ của mình, nên chỉ biết cúi người vâng vâng dạ dạ một cách ngoan ngoãn.

Đỗ Văn Hạo lại hỏi tiếp: “Vậy lệnh lang giờ này có hay dùng thuốc bổ nữa không vậy? Chắc là vẫn đang dùng chứ hả?”

“Vâng! Đúng vậy! Mấy vị thầy thuốc trước kia đều nói là sức khỏe của Lân Nhi quá yếu, nên cần đại bổ, chính vì vậy nên…” Diệp Chiêu cố gắng giải thích nói.

“Vớ vẩn! Bệnh ở trong bụng đến tận bây giờ vẫn còn chưa chữa khỏi lại còn bồi bổ cái nỗi gì! Cái này không biết là bổ thân thể, hay là bổ bệnh nữa!” Đỗ Văn Hạo tức giận, phất ống tay áo lên, hai lông mày kiếm cau hẳn lại: “Ngươi nhớ cho ta kỹ điều này nhé! Tuyệt đối không được phép để Lân Nhi dùng bất kỳ các loại thuốc nào khác nữa cả, kể cả mấy vị thuốc dưỡng sinh, bồi bổ cũng không được! Nếu không bổn quan mặc xác nhà ngươi! Kệ cho Lân Nhi sống chết cũng không quản nữa!” Đỗ Văn Hạo cáu đến độ nói năng có phần quá đà.

Diệp Chiêu nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, vội vã cúi người vâng dạ, không dám nhìn trực tiếp vào mặt của Đỗ Văn Hạo nữa.

Đỗ Văn Hạo lại đưa mắt nói xong lại đưa mắt lên dáo dác nhìn ra xung quanh, sau đó liền lặng lẽ đi đến bên Diệp Chiêu, thấp giọng hỏi: “Đoàn Luyện Sứ đại nhân! Trong nhà đại nhân có mấy vị thê thiếp vậy?”

Diệp Chiêu nghe xong thì sững người chẳng hiểu gì cả, nhưng ngay lúc sau ông ta liền cúi người mỉm cười đáp lại: “Dạ! Hạ quan có tổng cộng ba người thê thiếp, phu nhân của hạ quan thì lúc nãy đại nhân cũng đã trông thấy rồi, hạ quan còn nạp thêm hai người thiếp nữa, người thiếp xếp thứ hai sau phu nhân của hạ quan cũng đã sinh hạ đứa con trưởng cho hạ quan rồi, bây giờ nàng ta đang về quê ngoại, vì phụ thân của nàng mới tạ thế, nàng về đó để chịu tang. Còn người thiếp thứ ba thì tên là Nhược Nhàn, lúc nãy đại nhân cũng đã gặp rồi đấy, Lân Nhi là do Nhược Nhàn sinh hạ!”

Lân Nhi mặc dù là do người thiếp tên Nhược Nhàn sinh hạ, nhưng chỉ có thể nhận phu nhân chính thất của Diệp Chiêu làm mẹ, còn đối với Nhược Nhàn thì chỉ được phép gọi là dì nương mà thôi, đây là quy định. Đỗ Văn Hạo nghe xong thì mỉm cười ma mãnh, sau đó chớp chớp mắt nói: “Ta trông ra được là đại nhân rất yêu quý Lân Nhi, cả phu nhân cũng vậy!”

Khi vừa nhắc đến Lân Nhi, Diệp Chiêu lại rất vui vẻ nở một nụ cười đắc chí, ôm ta vuốt vuốt chòm râu của mình rồi thấp giọng nói: “Cuối đời sinh con trai mà, chính vì thế mà hạ quan mới yêu thương nó như vậy, hơn nữa Nhược Nhàn cũng đã ba lần có thai, nhưng đều bị xảy hết cả, khó khăn lắm mới có được Lân Nhi, nên dĩ nhiên nàng và hạ quan đều hết mực cưng chiều!” Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền hỏi tiếp: “Tôn phu nhân có sinh hạ cho đại nhân nữa không?”

Diệp Chiêu nghe xong thì thở dài một tiếng rồi nói: “Việc này nói ra thì dài dòng lắm! Ài! Nhưng mà, đại nhân đã lên tiếng hỏi như vậy thì hạ quan cũng không dám giấu diếm gì nữa! Kỳ thực thì người thiếp Nhược Nhàn này của hạ quan được phu nhân Tử Ngọc đưa đến đây, trước kia là một nha hoàn phục vụ cho Tử Ngọc, khi đó Tử Ngọc mới được lấy về được bốn tháng thìđã có thai rồi! Nhưng khi đó hạ quan lại có việc đi xa không ở nhà, khi về nhà thì biết phu nhân Tử Ngọc bị ngã làm cho xảy thai! Lúc đó phu nhân Tử Ngọc của hạ quan một mực kết tội Nhược Nhàn cố ý đẩn nàng ngã từ trên lầu xuống làm cho bị xảy thai! Gia phụ của hạ quan vì việc này mà vô cùng tức giận, liền quyết định đem Nhược Nhàn bán đi, nhưng lúc đó hạ quan đã có quan hệ với nàng rồi, nên gia phụ không thể làm gì hơn được nữa!”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới dần dần hiểu ra vấn đề, hắn phát hiện ra trong lúc ăn cơm, dùng tiệc ban nãy để ý thấy phu nhân Tử Ngọc của Diệp Chiêu rất khó chịu người thiếp Nhược Nhàn này.

Diệp Chiêu lại tiếp tục nói: “Từ sau chuyện đó trở đi thì Tử Ngọc không thể có thai thêm được nữa, gia phụ lúc đó liền quyết định cho hạ quan lấy thêm người thiếp thứ hai, sau đó thì sinh ra người con trưởng, từ đó gia đình mới trơe nên êm ấm trở lại. Sau này, gia phụ cũng không ngừng dò hỏi điều tra, thì mới biết là do phu nhân Tử Ngọc của hạ quan khi đi xuống cầu thang không cẩn thận nên mới bị ngã dẫn đến xẩy thai, không có lien quan gìđến Nhược Nhàn hết, cộng thêm chuyện Nhược Nhàn lại là người hiền lành, nết na nên rất được long người, chính vì vậy mà gia phụ mới đồng ý để cho hạ quan nạp nàng làm thiếp, và một năm sau thì Lân Nhi ra đời!”

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì gật gù ra vẻ đã hiểu, sau đó hắn liền ôm quyền miệng cười he he nói: “Thôi được rồi! Tiệc rượu cũng đã no say, sự tò mò cũng được giải tỏa, đa tạ Đoàn Luyện Sứ đại nhân đã thịnh tình tiếp đãi, bổn quan xin được phép cáo từ!”

“Đây là niềm vinh dự của hạ quan, mong Ngự Y đại nhân chờ cho giây lát!” Diệp Chiêu nói xong liền đưa tay lên vẫy đứa quản giả đứng ở gần đó tiến lại gần đây, sau đóông ta liền cầm lấy một chiếc cẩm hộp trên tay của người quản gia, miệng cười nịnh nọt cúi người dâng lên đến trước mặt của Đỗ Văn Hạo nói: “Ngự Y đại nhân! Đây là chút lòng thành của hạ quan, mong đại nhân thu nạp, đây cũng là lời cảm tạ của hạ quan dành cho đại nhân cùng với các vị phu nhân đã cứu mạng lệnh đệ của hạ quan, sau lại hết mình chẩn đoán chữa bệnh cho khuyển tử của hạ quan nữa! Hạ quan quả thật là vô cùng cảm kích tấm lòng cao cả của đại nhân! Đây chẳng qua là chút quà mọn, mong đại nhân…!”

Đỗ Văn Hạo không để cho Diệp Chiêu kịp nói xong, đã đưa tay ra tiếp lấy cẩm hộp, bởi hắn biết có từ chối cũng chẳng thể từ chối được, phong tục ở cái thời này nó vậy, mình không muốn tuân theo cũng khó. Đỗ Văn Hạo sau khi mở hộp ra thì thấy trong đó lấp lánh ánh bạc, thì biết mấy thứ dây truyền, và ngọc ngà châu báu trong này rất có giá trị nên mỉm cười nói: “Ha ha! Đoàn Luyện Sứ khách khí quá rồi! Bổn quan xin được phép cáo từ!”

“Vâng! Hạ quan xin được cung tiễn Ngự Y đại nhân!” Diệp Chiêu mừng rỡ nói.

Diêu Chiêu cùng với toàn thể thành viên trong gia đình của mình đều đi ra tận cổng tiễn Đỗ Văn Hạo lên xe ngựa. Đỗ Văn Hạo sau khi lên xe, cũng liền giơ tay lên vẫy chào một cách lịch sự, sau đó hắn liền chui vào bên trong xe, chiếc xe liền chầm chậm dời khỏi chiếc ngõ của Diệp Phủ, đi về phía nhà nghỉ Nga Mi.

Trên xe lúc này, Kha Nghiêu có rât nhiều câu hỏi muốn hỏi Đỗ Văn Hạo, nàng chờ mãi mới có cơ hội để hỏi hắn: “Đỗ đại ca! Huynh nói khi nãy ý là Lân Nhi vốn là cơ thể thuần dương, không được để phụ nữ động tới, nếu không thì chữa bệnh sẽ không có hiệu quả, không biết có thật không vậy?”

Không chờ cho Đỗ Văn Hạo kịp trả lời thì Tuyết Phi Nhi đã tranh vào, cười lạnh nói: “Dĩ nhiên là thật rồi! Lẽ nào lại là giả chắc! Chính vì vậy mà phụ nữ thường chỉ nên học về Nữ Y thôi, chứ chẳng ai học về Tiểu Phương Mạch (Khoa Nhi) cả!”

Từ trong lịch sử cổ đại, đích thực là có những truyền thuyết về những chuyện như vậy, mọi người thường coi thân thể của trẻ nhỏ thuộc thuần dương, chính vì thế mà khi đứa trẻ dùng thuốc thì phụ nữ nhất quyết không được động vào, nếu không thì thuốc sẽ không những không có tác dụng gì, mà còn làm cho bệnh tình trở nên nặng nề, nghiêm trọng hơn nữa.

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Thực tế thì cách nói này cũng nó vô cùng phi lý, chẳng có căn cứ gì cả! Tất cả đều là do tư tưởng trọng nam khinh nữ mà ra cả, họ nói ra những điều này là để nhằm đề cao tư cách, cũng như địa vị của người đàn ông lên mà thôi!”

Tuyết Phi Nhi nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Thật sao? Vậy tại sao lúc nãy tướng công lại nói với Diệp Chiêu như vậy chứ?”

“Ta nói như vậy thì dĩ nhiên là có lý do riêng của ta, về sau mấy người các nàng sẽ biết tại sao thôi!” Đỗ Văn Hạo trầm ngâm nói.

Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn lên tiếng: “Văn Hạo! Ngày mai chúng ta chữa trị cho Diệp Phong thì có cần mời các vị đại phu cùng đến xem xét, học hỏi không vậy?”

“Đúng rồi! Chủ ý của nàng quá hay, lúc nãy ta cũng nghĩ đến chuyện này mà không nghĩ ra chuyện mời bọn họ đến tha khảo, chờ đến lúc về rồi ta sẽ cho người đi thông báo cho Tri Huyện, để ông ta ngày mai triệu tập các vị đại phu ở trong thành cùng đến tham khâỏ học hỏi, các bệnh về viêm nhiễm thì thường các vị đại phu rất hay bỏ qua chứ không thèm để ý nhiều, bọn họ đều cho rằng những bệnh viêm nhiễm kiểu này thường là hạ cấp, là bẩn thỉu là cái mà bọn lăng băm, với thầy thuốc giang hồ mới động tay vào, như vậy là không đúng. Cái khái niệm của bọn họ đối với căn bệnh viêm nhiễm này vô cùng lệch làm, và như thế sẽ làm cho người bệnh bị tàn tật hoặc thậm chí là mất mạng nữa, chính vì vậy mà chúng ta càng phải xem trọng hơn nữa!” Đỗ Văn Hạo gật gù nói.

Lâm Thanh Đại nói: “Những việc như thế này thì không phải chúng ta chỉ nói một hai cau là có thể thuyết phục được hết bọn họ, bởi vì tư tưởng này đóng kết trong họ đã quá lâu rồi, e rằng nhất thời không thể thay đổi được quan điểm!”

“Đúng là như vậy, nhưng nếu như vì như thế mà chúng ta tránh mặt, không dám đối diện với nó, để thay đổi nó thì ta nghĩ chúng ta vĩnh viễn không bao giờ làm thay đổi quan điểm đã ăn sâu vào trong tiềm thức của bọn họ rồi!” Đỗ Văn Hạo đáp.

“Vâng!” Lâm Thanh Đại chần chừ một lúc, rồi lại nói tiếp: “Lúc nãy thiếp nghe chàng luận trị về các bệnh viêm nhiễm, thì bỗng nhiên nảy sinh ra một ý tưởng, không biết là nó có hợp lý hay không nữa!”

“Ừm! Nàng cứ nói ra cho ta nghe xem sao!” Đỗ Văn Hạo gật gật đầu nói.

Lâm Thanh Đại nghe vậy liền đưa tay lên vuốt vuốt hai bên tóc mai của mình rồi nói: “Thiếp cảm thấy rằng, đại phu lang trung không chịu cam tâm chữa trị các loại bệnh viêm nhiễm Dương Khoa, ngoại trừ việc họ sợ hôi thối, sợ bẩn ra, thì thiếp nghĩ cái họ thiếu nhất đó chính là phương pháp, giống như những gì mà khi trước chàng đã nói rồi đấy! Bọn họ không biết làm thế nào để tiêu trừ chất độc, cũng không biết thuốc gây tê là gì, không hiểu cách làm sạch vết mưng mủ ra sao, đại bộ phận bọn họ chỉ biết dùng thuốc bổ lung tung, chính vì thế mà căn bệnh viêm nhiễm chằng những không chữa khỏi, mà thậm chí ngày càng nặng thêm! Cái này cũng không giống với nội khoa, chữa không khỏi thì bệnh tình cũng chưa chắc đã bị nặng thêm, chính vì như vậy mà các vị đại phu mới không muốn hay không chịu tham gia chữa trị các loại bệnh viêm nhiễm như vậy nữa!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì gật gù khen hay rồi nói: “Ừm! Nàng nghe chuẩn xác lắm, vậy chắc là nàng đã có những ý tưởng mới để thay đổi cục diện rồi phải không?”

“Nếu mà các bệnh viêm nhiễm Dương Khoa nó quan trọng như vậy, người bệnh mắc phải những căn bệnh như thế này không được chữa trị đàng hoàng mà mất đi tính mạng của mình, các vị đại phu đương thời lại không có những kiến thức về mặt trị liệu, vậy thì chàng nghĩ xem hậu quả sẽ ra sao? Chàng là người lại rất am hiểu về phương diện này, thiếp thiết nghĩ, chàng trao đổi kiến thức với các vị đại phu về các tạp chứng của Đại Phương Mạch, không bằng tập trung tinh thần dậy cho các vị đại phu làm thế nào mới là chữa trị đúng cách các căn bệnh về viêm nhiễm Dương Khoa! Cái này sẽ dĩ nhiên đi theo kèm nó bao gồm cả khoa ngoại thương nữa! Chàng có nhớ đếnh khi chàng còn ở huyện Đổng Đạt chữa trị các bệnh ngoại thương cho mấy tên Bổ Khoái ở đó không? Chàng nói rằng chỉ cần dùng đúng phương pháp thì tất cả các loại bệnh đều có thể trị liệu được hết! Mọi người chỉ cần thấu hiểu nó thìđều có thể phòng ngừa tránh khỏi bệnh tật, người bệnh cũng không phải chịu sự đau khổ của bệnh tật, cũng không phải vì thế mà mất đi tính mạng của mình!” Lâm Thanh Đại cảm khái nói.

Đỗ Văn Hạo ngồi nghe mà càng nghe thì hắn càng thấy Lâm Thanh Đại nói có lý, hắn cứ gật đầu khen hay suốt, rồi thầm nghĩ, đúng là như vậy, các bệnh tạp chứng khó chữa dù sao cũng là những bệnh hiếm gặp, mà bệnh viêm nhiễm Dương Khoa lại là các bệnh rất hay gặp, khoa ngoại thương, gãy xương cũng rất nhiều, mà những phương pháp trị liệu các loại khoa này thìở thời ổ đại rất hiếm có kiến thức về nó! Người y giả thời này rất thiếu kiến thức về Vi Sinh Vật, không biết vi trùng, vi khuẩn nó là cái gì, lẽ dĩ nhiên cũng không biết phòng trừ, bọ họ cũng không thể nào có kiến thức về phẫu thuật ngoại khoa, còn mình thì lại rất có ưu thế về mặt này, vì mình là người của tương lai, những kiến thức như thế này mình đều nắm rất vững! Vậy thì mình nên đi sâu về mặt này này, phát triển nó, lợi dụng cơ hội tứ phương tầm y này để phổ cập ra toàn quốc, tăng thêm kiến thức về các căn bệnh này cho mọi người được biết, như vậy cũng là làm gia tăng kiến thức cho các vị đại phu trung y, lấp đầy khoảng trống mà bọn họ không có được ưu thế như tây y! Vào thời điểm này thì tây y cũng chưa phát triển, trung y vì thế mà sau này sẽ có thêm một tầm cao mới, như vậy mới đã, ha ha ha!

Nghĩ đến đây, Đỗ Văn Hạo bỗng chốc thấy mình nhiệt huyết tràn trề, hắn nắm luôn lấy bàn tay của Lâm Thanh Đại nói: “Nàng quả thật là cao diệu! Tại sao ta không thể nào nghĩ ra những điều như thế này nhỉ?”

Lâm Thanh Đại thấy vậy thì mỉm cười nói: “Bây giờ chàng biết rồi cũng vẫn chưa muộn mà!”

“Đúng, đúng đấy! Ngày mai, ngày mai ta sẽ bắt đầu, ta sẽ nhân cơ hội chữa trị cho Diệp Phong mà bắt đầu giảng dạy cho các vị đại phu biết về các kiến thức của viêm nhiễm Dương Khoa, sau đó sẽ nhân tiện nói luôn về các bệnh của khoa ngoại thương, khoa xương khớp nữa, sau đó ta sẽ tìm mấy người mắc bệnh thuộc về hai khoa này, sau đó lại giảng dạy thêm về kiến thức của nó cho mọi người nghe! Đây mới là những thứ mà ta cần phải làm!” Đỗ Văn Hạo vô cùng mừng rỡ nói.

Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn nói: “Thiếp vẫn còn những ý tưởng khác nữa, không biết có nên nói hay là không?”

“Nói đi! Nàng có nhiều chủ ý hay như vậy, thì cứ nói cho ta biết đi!” Đỗ Văn Hạo vẫn vô cùng hưng phấn.

“Thiếp nghĩ rằng, chàng và các vị đại phu trao đổi kiến thức hội chẩn các bệnh phức tạp, thì toàn là miễn phí, nhưng chàng giảng dạy cho bọn về các kiến thức và các khoa viêm nhiễm, ngoại thương, xương khớp, phụ khoa..vv…thì chàng nên thu phí, hơn nữa cũng không nên rẻ quá, như vậy thì các vị đại phu mới thấy được tầm quan trọng của nó!” Lâm Thanh Đại e dè nói.

Quan điểm này của Lâm Thanh Đại, rất trùng khớp với ý nghĩ của Tuyết Phi Nhi, nên khi nghe Thanh Đại nói như vậy, nàng ngay lập tức vỗ tay tán thưởng vô cùng tích cực: “Đúng là nên làm như vậy! Thanh Đại tỷ nói đúng lắm, muội và Bàng Vũ Cầm tỷ tỷ cũng đã nói rồi, chúng ta gian nan vất vả đi làm bà đỡ, dạy Nữ Y, cũng chẳng có lấy một đồng, một cắc nào cả, như vậy thì thật là bất công quá! Muội cũng không phải là người hám tiền, mà chúng ta cũng không phải là người thiếu tiền, nhưng mà, thu tiền thì mới làm cho mọi người thấy được giá trị của nó! Đây không phải là miếng bánh tự nhiên rơi vào miệng họ một cách dễ dàng như vậy được! Tướng công! Chàng khi mới học mấy cái liệu pháp này thì cũng phải đưa không ít tiền cho sư phụ của mình chứ, đúng không?”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Đó là điều dĩ nhiên rồi! Làm gì có chuyện có vị sư phụ nào dạy học trò miễn phí bao giờ, sư phụ cũng là người, cũng phải lo cho gia đình của mình, lẽ nào vì dạy mình mà làm cho cả nhà chết đói hay sao? Làm gì có chuyện ngược đời vô lý như vậy!”

“Quá đúng!” Tuyết Phi Nhi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền giơ ngón cái lên tán đồng ý kiến của hắn, và cảm thấy tự tin hơn rất nhiều: “Thiếp nghĩ rằng Thanh Đại tỷ nói rất hợp tình hợp lý, thu phí thì mọi người mới thấy được tầm quan trọng của nó, nếu không thì trong lòng bọn họ lại nghĩ đến cả tiền còn không thu thì dạy cũng chẳng ra gì, trên đời này làm gì có chuyện nào dễ dàng như vậy! Có khi mấy cái thứ này chẳng đáng một xu nên họ mới dạy miễn phí cho mình cũng nên! Nếu mà như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ không học hành tử tế được, chúng ta làm vậy cũng đồng nghĩa với việc hại bọn họ!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn quay sang Bàng Vũ Cầm nói: “Vậy quan điểm của nàng là gì vậy?”

Bàng Vũ Cầm mỉm cười đáp: “Gia sản hiện giờ của chúng ta thì ngoại trừ Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng cho chúng ta, thì đại bộ phận tiền bạc đều là do lần trước tướng công kiếm đợc từ việc bán thuốc và trang bị cho quân đội! Tuy rằng đó là một khoản thu rất lớn, nhưng mà gia đình ta bây giờ cần tiêu xài cũng rất nhiều! Giờ đây tất cả chúng ta đều dựa vào bổng lộc của tướng công thì sẽ không bao giờ đủ cả, nếu như chúng ta cứ như vậy, thì e rằng chỗ tiền của chúng ta cũng sẽ hết, hơn nữa giảng dạy thì cũng nên thu phí, từ cố chí kim đều như vậy, chẳng có ai phản đối cả!”

“Vậy ý của nàng là ta dạy cho người ta thì nên thu phí hả?” Đỗ Văn Hạo hỏi lại.

“Vâng!” Bàng Vũ Cầm đáp.

Đỗ Văn Hạo lại quay sang Liên Nhi nói: “Theo ý nàng thì sao?”

Liên Nhi nghe vậy thì nhoẻn miệng cười nói: “Thiếp thấy mấy vị tỷ tỷ nói đều có lý, nhưng mà người quyết định cuối cùng thì vẫn là ở đại lão gia mà!”

Đỗ Văn Hạo lại quay sang Kha Nghiêu hỏi: “Thế ý của muội thì sao?”

Kha Nghiêu ngẩng mặt lên đáp: “Đỗ đại ca còn hỏi muội nữa hay sao? Dĩ nhiên là thu phí rồi, như phụ dạy đồ đệ thu phí là chuyện đương nhiên rồi, thế mà đại ca còn hỏi muội sao?”

Đỗ Văn Hạo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày trước ta đúng là không để ý đến vấn đề này, chủ yếu là do ta không hay chú tâm đến chuyện tiền nong trong gia đình của mình!”

Kha Nghiêu nghe vậy mỉm cười nói: “Đấy là huynh quá nhiều tiền rồi nên mới thế đấy! Khi huynh không có tiền nữa thì huynh mới chú tâm để ý đến nó được!”

“Đúng vậy đấy, mất bò mới lo làm chuồng là không đúng, ông cha ta có câu quân tử phòng than tiểu nhân phòng bị gậy! Ta không thể để cho tình trạng thiếu thốn xảy ra trong gia đình mình, như Vũ Cầm vừa nói, nếu chúng ta cứ như vậy thì bao nhiêu tiền cũng sẽ hết mất! Thu phí đúng là một việc nên làm, đây gọi là kiến thức về quản lý tài chính! Được rồi, ta hiểu rồi, ta sẽ làm theo ý của mọi người, từ nay về sau tất cả các việc bồi dưỡng, giảng dạy đều thu phí hết! Nhưng thu phí cũng nên có cái chuẩn mực của nó, cái này thì Thanh Đại lo hộ ta vậy, ta không rành về mấy cái này lắm, ha ha!” Đỗ Văn Hạo nói.

Lâm Thanh Đại nghe xong thì gật đầu mỉm cười đáp: “Vâng! Và còn một chuyện nữa, cái này cũng lien quan đến chuyện thu phí, cái nàng phải chàng quyết định mới được!”

“Ha ha! Đầu óc kinh doanh, kiếm tiền của Thanh Đại tỷ càng lúc càng giỏi rồi đấy, đúng là quản gia của nhà chúng ta! Nàng nói đi, nàng còn chuyện gì nữa vậy?” Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.

“Ý tưởng hay sáng kiến, hay không thì cũng phải chờ cho chàng nghe xong rồi mới biết được! Chỉ sợ đó là tối kiến thì thiếp chắc bị chàng mắng một trận mất!” Lâm Thanh Đại nói.

“Làm gì có chuyện đó! Tất cả các chủ ý của nàng đều rất hay!” Đỗ Văn Hạo đáp.

Lâm Thanh Đại nghe vậy thì lại nhoẻn miệng cười giải thích: “Khoa xương khớp, ngoại thương và viêm nhiễm đều phải dùng đến các dụng cụ phẫu thuật, vậy thì chắc chắn sẽ phải dùng đến thuốc gây tê, và thuốc khử trùng, những thứ này trong lúc truyền thụ theo lẽ đương nhiên sẽ tính vào tiền học phí, nhưng khi bọn họ học xong rồi, thì bọn họ lại phải dùng đến những loại thuốc này, chính vì thế mà…”

Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì lập tức tỉnh ngộ nói: “Ý của nàng là muốn chúng ta bán thuốc cho bọn họ đúng không?”

“Đúng vậy! Thiếp có phải là người vụ lợi quá không vậy” Lâm Thanh Đại e thẹn đáp.

“Ha ha ha! Bán thuốc thì sao gọi là vụ lợi được cơ chứ! Cái này của chúng ta gọi là ý thức về kinh doanh, chỉ cần có kiến thức thì tất cả đều có thể biến thành vàng, thành bạc, chúng ta dùng kiến thức của chúng ta sinh lãi thì có gì không đúng cơ chứ, chúng ta làm ăn quang minh chính đại, sao lại gọi là vụ lợi! Gia đình chúng ta rất cần một người có đầu óc kinh doanh nhạy bén như nàng vậy!” Đỗ Văn Hạo cười nói.

Thấy Đỗ Văn Hạo đã đồng ý với ý kiến của mình thì Lâm Thanh Đại càng cảm thấy tự tin hơn, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói: “Những loại thuốc khử trùng và gây tê này là những loại thuốc ngoại khoa rất hay dùng, dùng hết rồi thì lại phải mua nữa, nên lượng cần là vô cùng lớn, và khi chúng ta làm về mặt hang này, thì càng có thể làm được về lâu về dài! Chính vì thế mà chúng ta phải tìm được ở trong Châu thành một hai tiệm thuốc đáng tin để tiêu thụ nó. Khi chúng ta làm chắc chân rồi thì mặt hang này sẽ được tồn tại lâu dài hơn, và cũng tránh được những vụ thuốc giả nữa!”

“Ý kiến này công nhận là quá hay! Đây gọi là những đại lý tiêu thụ cho chúng ta! Những tiệm thuốc này chắc chắn sẽ phải ký kết hợp đồng với chúng ta, cho bọn họ được quyền kinh doanh mặt hàng này, rồi bảo bọn họ trực tiếp nhập hàng về từ Ngũ Vị Đường, sau đó chúng ta sẽ cho họ một tấm biển được phép kinh doanh mặt hàng này, ai làm giả mạo thì có thể khởi tố bọn họ để truy cứu trách nhiệm, tránh cho dân chúng bị lừa hàng giả!” Đỗ Văn Hạo gật gù nói.

Bàng Vũ Cầm ngồi bên cạnh cũng nói chen vào: “Đúng vậy! Không chỉ là thuốc khử trùng, thuốc gây ta mà tướng công còn có thể tiêu thụ thêm những bài thuôc ngoại thương cho quân đội! Thiếp thấy con đường kinh doanh của chúng ta sẽ rất tốt đấy!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio