Lúc người đàn ông lướt qua hắn mang theo mùi thuốc lá nồng nặc cùng hơi thở lạnh lẽo. Hàn Dĩ Nặc sửng sốt vài giây mới phản ứng được, vội vàng xoay người đuổi theo người đàn ông chạy ra cửa.
Chờ hắn chạy đến phòng khách thì Nghiêm Đông Kỳ đã mặc áo khoác hướng về cửa chính mà đi, trong tay cầm chía khóa xe cùng điện thoại di động. Hàn Dĩ Nặc nhất thời hoảng lên, hắn lo lắng sợ hãi nếu như ngày hôm nay bản thân để hắn ra khỏi cánh cửa này thì chuyện này sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Thanh niên nhanh chóng chạy hai bước tới trước mặt Nghiêm Đông Kỳ, đưa tay đem khe cửa đã mở ra được một khe nhỏ dùng sức đẩy về, tiếng chìa khóa trên tay Nghiêm Đông Kỳ động với cánh cửa phát ra âm thanh “Loảng xoảng.”
Sau đó hắn xoay người nhìn về phía Nghiêm Đông Kỳ.
Nghiêm Đông Kỳ “Sách” một tiếng, một mặt thiếu kiên nhẫn, đem mặt chuyển sang hướng khác, từ thiếu kiên nhẫn chuyển sang lạnh lùng, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn.
Hàn Dĩ Nặc trong nháy mắt có ý định xông lên hôn Nghiêm Đông Kỳ nhưng vẫn cắn răng nhẫn nhịn. Hắn không phải không nghĩ tới đến sinh nhật mười tám tuổi sẽ thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Nghiêm Đông Kỳ, sau có chút hèn hạ mà nghĩ lợi dụng sự nhân nhượng mềm lòng của hắn đối với mình để cho người này tiếp thu nhưng tuyệt đối không phải là cái kết hai người rời xa nhau.
Sau khi thổ lộ xong, hắn sẽ đối tốt với Nghiêm Đông Kỳ, từ lớn đến nhỏ dùng mọi cách biểu hiện cho hắn biết, đem ôn nhu cùng quan tâm của anh với mình trả lại gấp bội, cuối cùng sẽ khiến cho anh vì quen thuộc mà không thể rời bỏ hắn.
Nếu như có thể như vậy thì tốt rồi.
Từ thời khắc Hàn Dĩ Nặc muốn cho Nghiêm Đông Kỳ biết rõ phần tình cảm này thì hắn đã nghĩ như vậy.
Nhưng ngày hôm nay, ít nhất là hiện tại không phải thời cơ tốt để bày tỏ nỗi lòng của mình. Nghiêm Đông Kỳ khi nghe được hắn bày tỏ nếu không phải tỏ ra vẻ mặt căm ghét thì từ giờ trở đi cũng đối với hắn chán ghét đến cực điểm.
Nếu như thật sự biến thành như vậy, vậy việc mình sẽ biến thành kẻ điên hay không cũng thật khó nói.
Hàn Dĩ Nặc hơi cúi đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ, hít sâu một hơi thấp giọng mở miệng, âm thanh tận lực duy trì bình tĩnh, nếu như muốn Nghiêm Đông Kỳ nhìn thẳng vào phần cảm tình này của hắn thì ít nhất hai người phải ở cùng vị trí, hắn nhất định phải trưởng thành để giải quyết chuyện này mà không phải luôn hướng về người này làm nũng ỷ lại. ánh mắt Nghiêm Đông Kỳ sủng nịnh nhìn hắn như nhìn một đứa trẻ hắn càng không muốn thấy.
“Anh hai, anh đừng như vậy. Em biết sai rồi, anh không nên tức giận, chúng ta có thể cùng nhau ngồi xuống nói chuyện không tốt sao? muộn như vậy anh định đi đâu?”
âm thanh Nghiêm Đông Kỳ so với vẻ mặt càng lạnh lùng: “Tránh ra.”
Thần kinh mấy ngày nay của Hàn Dĩ Nặc luôn căng thẳng, chuyện hai người đối lập nhau không ngừng khiến tâm hắn khó chịu. tuy rằng so với bất an lúc trước không giống nhau, thế nhưng hắn cảm giác được nội tâm suốt ruột cùng bề ngoài trấn định của mình khiến thần kinh hắn không thể kiềm chế nỗi nhớ nhung kích động truyền lên.
“Anh hai, em thật sự sai rồi, câu em nói không phải ý đó, em cũng không phải không tin anh. Vì anh đối với em quá quan trọng, em không thể không có anh, vì thế em mới sợ hãi như vậy.” Hàn Dĩ Nặc đưa tay nắm lấy vai Nghiêm Đông Kỳ muốn kìm chế ý nghĩ kích động đem người này ôm vào trong ngực.
Hắn cắn cắn môi miễn cưỡng bổ sung một câu: “Anh hai, anh không thể đi.”
Đối với mọi việc liên quan đến Hàn Dĩ Nặc hắn đều rất dễ mềm lòng, lần này cũng không ngoại lệ. Thế nhưng hắn tự nói với mình nếu như chuyện này không triệt để được giải quyết thì Hàn Dĩ Nặc vẫn luôn rơi vào trạng thái bất an, đây là việc Nghiêm Đông Kỳ không muốn nhìn thấy nhất.
Hắn hi vọng Hàn Dĩ Nặc có thể sống tự tin dưới ánh mặt trời, cố gắng không hề bị những tổn thương quá khứ quấy nhiễu.
Hơn nữa câu nói khiến cho Nghiêm Đông Kỳ lạnh lẽo tâm can hoàn toàn không giảm chút nào.
Vì thế hắn không có cách nào biểu hiện như thường ngày, khi Hàn Dĩ Nặc đau lòng sẽ đi lên an ủi hắn, ôm ấp hắn, thay hắn phủ lên vết thương, sau đem vết thương với chuyện này vứt ra sau đầu.
Nhưng hiện giờ hắn cũng bị thương, giờ làm gì có tâm trạng quản xem người trước mắt có bị tổn thương hay không.
Hàn Dĩ Nặc nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ không chút phản ứng, đôi tay theo bản năng mà nắm chặt thêm, dùng sức đến mức hai khớp xương đều bắt đầu trắng bệch.
Nhưng Nghiêm Đông Kỳ ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, nghiêng đầu cụp mắt không thèm nhìn hắn, bầu không khí lạnh lẽo bao quanh Hàn Dĩ Nặc, theo lòng bàn tay lan ra khắp cơ thể, khiến hắn không ức chế được bản thân đột nhiên có chút run rẩy.
“Thả tay ra nhanh, nhường đường.” Nghiêm Đông Kỳ ổn định tâm thần, lúc nói lời này rất quả quyết.
“Em không.” Hàn Dĩ Nặc trầm giọng mở miệng, thanh âm mang theo tần suất tương đồng với cơ thể, cả người run rẩy khó phát hiện…” Nghiêm Đông Kỳ anh không thể như vậy, anh nhìn em đi.”
Người đàn ông không hề bị lay động, nhẹ nhàng nhắm chặt mắt, hầu kết trượt lên trượt xuống một hồi tựa như đang nỗ lực áp chế tâm tình, sau đó đôi môi nhẹ nhàng giật giật.
Ngay ở lúc Dĩ Nặc cho rằng hắn muốn nói gì đó lại không nghĩ tới Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên chống lại hành động của hắn, dùng cánh tay đẩy Hàn Dĩ Nặc sang một bên, đưa người sang đem cửa phòng mở ra, nhấc chân muốn đi, âm thanh phát ra cũng lạnh thấu xương: “Con mẹ nó em thực sự là đáng ghét.”
Hàn Dĩ Nặc bị đẩy lảo đảo một cái, đập vào tủ giày bên cạnh, nhưng hắn nhanh tay phản ứng kéo lấy một cánh tay của Nghiêm Đông Kỳ.
Hắn nhìn bóng lưng quen thuộc của Nghiêm Đông Kỳ vừa đơn bạc vừa kiên cường, xoang mũi có chút cay cay, hắn duy trì chút tôn nghiêm bình tĩnh cuối cùng của đàn ông thấp giọng nói: “Anh trai, anh đừng đi.”
Sau đó tay hắn đã bị đẩy ra.
Cuối cùng Nghiêm Đông Kỳ đi không quay đầu lại, nhưng lòng vẫn từ bi mà phát ra một câu: “Thành thật ở trong nhà.” Sau đó bóng lưng hắn biến mất sau dãy hành lang.
Hàn Dĩ Nặc nghĩ muốn mở cửa đuổi theo nhưng cảm giác dạ dày lộn nhào bốc lên, cảm giác buồn nôn đánh bại suy nghĩ này của hắn, hắn cúi người xuống chần chờ một lát định đuổi theo nhưng tình huống có vẻ nghiêm trọng, không chút do dự xoay người vào nhà vệ sinh, nằm nhoài trên bồn cầu đem mọi thứ trong dạ dày ói ra sạch sành sanh.
Phun hết thức ăn trong dạ dày hắn mới cảm thấy khá hơn, cả bụng trống không lại khiến tư duy của hắn càng thêm rõ ràng. ở bên cạnh bồn cầu ngồi một lúc lâu Hàn Dĩ Nặc mới phục hồi tinh thần, hắn có chút hoài nghi có phải hôm nay chỉ là một cơn ác mộng hay không, thế nhưng cảm giác nghẹt thở trong g ngực với nhịp tim đập hiện tại của hắn đã chứng minh tất cả là sự thật.
Hắn đứng lên, lảo đảo đi tới bồn rửa mặt, giương mắt nhìn thấy viền mắt đầy tơ máu có chút chật vật của mình trong gương, có chút tự giễu nở nụ cười.
Hàn Dĩ Nặc, con mẹ nó mày còn có thể càng ngu ngốc hơn nữa không?
Những việc liên quan đến Nghiêm Đông Kỳ, tất cả mọi chuyện hắn đều tính toán chi li, cả người luôn trong trạng thái căng thẳng, đổi thành chính mình cũng không thể yêu thích, giờ hắn chỉ thấy việc dần trưởng thành của mình lại càng ngu đần.
Không thể như vậy.
Hắn miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, cúi người rửa mặt, nâng lên nước súc miệng, đi ra phòng rửa tay.
Đầu tiên Hàn Dĩ Nặc vào phòng bếp rót cho mình một cốc nước ấm, sau đó mang tạp dề đem số bát đũa lúc nãy còn dở rửa sạch sẽ, hắn cũng không tính dựa vào tuyến thượng thận với tuyến giáp của mình bây giờ để ra đường liều mạng tìm người, như vậy chỉ càng cho Nghiêm Đông Kỳ hắn là người ngu ngốc.
Hắn đứng phòng khách suy nghĩ một chút, sau đó đơn giản nhấc chân trở lại gian phòng của mình, dùng chăn bọc chặt toàn thân, ngủ say.
Buổi tối tháng ba không tính là rất lạnh lẽo, nhưng bãi đậu xe là nơi quanh năm ẩm thấp âm u. Nghiêm Đông Kỳ khi ra khỏi cửa vì tức giận vừa vội vã nên tùy tiện lấy chiếc áo khoác treo trên giá khoác vào, giờ đến bãi đậu xe mới phát hiện chiếc áo này là áo khoác của Hàn Dĩ Nặc.
Là một chiếc áo khoác denim màu xanh sáng, từ trên xuống dưới có bốn cái túi, cả áo được tô điểm thêm mây chiếc khuy kim loại màu đồng đỏ, trước ngực với khuỷu tay có màu xám trắng. Nghiêm Đông Kỳ rất thích Hàn Dĩ Nặc mặc chiếc áo khoác này, hắn cảm thấy mặc vào vừa trẻ trung vừa thời thượng, tên tiểu tử kia vai rộng chân dài, vóc người tuyệt đẹp, chỉ cần khoác lên đó, cho dù có đứng bên cạnh thùng rác thì quang cảnh xung quanh cùng vóc người của hắn cũng không khác gì áp phích quảng cáo.
Có điều hắn cầm cái áo khoác của thanh niên này có vẻ hơi lớn, hơn nữa chiếc áo này toàn bộ đều là mùi của Hàn Dĩ Nặc, đây là hương vị của ánh sáng mặt trời xen lẫn với mùi cỏ xanh mơn mởn, chỉ cần cúi xuống thôi đã ngửi thấy được.
Nghiêm Đông Kỳ bị mùi hương này vây quanh càng thêm buồn bực, định đem chiếc áo khoác cởi xuống, kết quả đập vào mắt chính là áo lót trắng mỏng manh còn có vết tích nước tương đồ sộ.
Nước tương này xen lẫn thêm hương vị cay nồng của nồi lẩu, giờ vừa mở ra áo lông thì mùi hương này càng đặc biệt bay xa.
Fucking!! Có cần tệ hại hơn nữa không?
Quả thực…
Nghiêm Đông Kỳ ngồi vào trong xe, ngón tay đặt lên mi tâm nhấn nhấn một hồi, hắn lần mò khắp toàn thân muốn tìm điếu thuốc để hút để làm giảm đi tâm tình cả nửa ngày vẫn không thể bình tĩnh được của mình.
Tiểu tử Hàn Dĩ Nặc này cũng thật giỏi, hắn từ lúc hai mươi tuổi đến nay còn chưa có ai làm tức giận đến mức này.
Nhưng nửa hộp thuốc của hắn đã vứt đầu giường, lúc ra cửa tức giận quá còn không tìm được phương hướng, lấy đâu ra tâm tư mang theo thuốc. Đành chịu, cúi đầu nhìn điện thoại di động, chín giờ mười bảy, thời gian còn sớm, vấn đề là giờ ở ngoài vất vưởng một đêm cũng không phải là cách hay.
Nghiêm Đông Kỳ nghĩ đến số điện thoại cấp cứu Chu Hải nhưng nghĩ lại càng không thoải mái. Lúc Chu Hải bị đuổi ra khỏi nhà là bởi vì chính hắn ngu ngốc không lo nổi đại sự trong nhà. Nhưng hôm nay không phải vấn đề của hắn, Hàn Dĩ Nặc dở chứng không có chuyện gì tìm việc, vì cái lông gì hắn muốn tự mình đi ra khỏi nhà, ở bên ngoài như kẻ thần kinh vất vưởng một đêm?
Lúc ấy nên nói Hàn Dĩ Nặc cút ra khỏi nhà.
Nhưng hắn nghĩ lại lại nghĩ, tự hắn ra khỏi nhà còn có nơi đi, giờ Hàn Dĩ Nặc bị đuổi ra khỏi nhà thì biết chạy đi nơi nào? Nếu như đến mộ Hàn Giai làm tổ một buổi tối, quá tốt, vậy hắn cũng không cần vì việc của Hàn Dĩ Nặc mà tức thì bản thân cũng tự mình lấy một dây thừng mà thắt cổ cho rồi, không thì còn mặt mũi nào mà đối mặt với Hàn Dĩ Nặc.
Tức giận thì tức giận, nhưng vẫn không thể làm gì, hắn liếc mắt liếc nhìn chiếc áo khoác của Hàn Dĩ Nặc vứt trên ghế phụ, thần kinh hề hề duỗi tay cầm áo khoác tới rồi ném sang hai lần cho hả giận.
Nghiêm Đông Kỳ đem hành động này lặp lại thuận lợi hai lần, cảm giác trí thông minh của mình trực tiếp quăng về thời tiểu học. Hắn hít một hơi, mở máy lái xe tới quán bar.
Hắn vừa vào quán thì thấy Mục Tử Lễ đang ngồi bên cạnh quầy bar.
Người kia nghiêng người dựa trên quầy cùng bartender tán gẫu, hắn mặc một chiếc áo len màu đen cổ chữ V, quần jean sẫm màu, thắt lưng màu bạc sáng lóa, nhìn toàn thể thì vóc người của hắn cũng tương đối khá, da thịt màu vàng nhạt ở trước ngực được lộ ra, lúc ẩn lúc hiện có thể thấy được đường nét của cơ ngực.
Khoảng nửa cô gái trong quán rượu đều đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn về bên này, mà nửa còn lại lại dùng ánh mắt quét qua cơ ngực ba lần.
màu đen tới đem cái này áo khoác bắt lại, sau đó lại đi chỗ ngồi quăng ngã hai lần cho hả giận.
Là đàn ông thì ai chẳng có ước ao có được vóc người như thế này. Nghiêm Đông Kỳ suy nghĩ về bản thân một chút, da dẻ hắn so với đàn ông thì trắng hơn, đôi chân thon dài cân xứng bằng mắt thường tuyệt đối không thể phân biệt được hình dáng bắp thịt hùng dũng, càng nghĩ càng thấy cơ tim tắc nghẽn, ngay cả việc đến chào hỏi kiểu người đàn ông thế này cũng thấy mất tự nhiên.
Đang lúc Nghiêm Đông Kỳ nhìn sang bên này, Mục Tử Lễ như cảm nhận được cái gì nghiêng đầu nhìn sang bên này, lúc thấy Nghiêm Đông Kỳ rõ ràng ngỡ ngàng một chút, hắn nhớ tới bình thường cứ tối thứ sáu hắn sẽ không tới quán bar.
Ông chủ quán bar trẻ tuổi đứng ở cửa nhìn vào, ánh mắt trước sau lười biếng nhưng vẫn rõ ràng chăm chú, Mục Tử Lễ cảm thấy không thể đem người này xen lẫn vào khung cảnh hỗn loạn ầm ĩ trong quán bar.
Hắn mặc một chiếc áo lót trắng mỏng manh, trên mặt còn có hoa văn in tự do, mặc một chiếc quần kaki, nhìn qua giống như quần áo ở nhà. Có điều dù có như thế cũn không che được ánh sáng nhạt phát ra cơ thể người đàn ông này.
Cổ áo không thấp nhưng rộng rãi, lộ ra xương quai xanh tinh tế thanh mảnh, hai lọn tóc lớn mềm mại che hơn nửa con mắt khiến cả khuôn mặt xinh đẹp giờ càng thêm quyến rũ.
Ánh mắt Mục Tử Lễ dừng lại, nhìn Nghiêm Đông Kỳ đang khều lên một nụ cười.
Sau đó hắn thấy người kia nhướng lông mày, không được tự nhiên cười cười, bước chân về phía bên này.
Ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm nhìn người tuổi trẻ đẹp trai đang đi tới, hầu kết trượt trượt một hồi, ánh mắt sung sướng mỉm cười lên.
Thật đúng dịp.
“Một thời gian rồi không gặp nhau.” Mục Tử Lễ nhìn về bartender nói cầm một chai bia ra, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Đông Kỳ nở một nụ cười tươi, đặt tay trên vai hắn vỗ vỗ.
“Ừ…” Nghiêm Đông Kỳ gật gù, cầm chai bia uống hai ngụm lớn mới quay đầu nhìn Mục Tử Lễ.
Lúc hắn cùng Mục Tử Lễ ở chung kỳ thực luôn là một trạng thái tự nhiên đến quái dị, hơn nửa tháng, hắn sẽ ở quán bar đụng mặt nhau, rồi hai người sẽ cùng nhau tán gẫu đến muộn, tất cả đề tài có thể nói, nói về gia đình, tình yêu, những cô gái đi ngang qua rồi chuyện bạn bè xung quanh, hắn có thể gặp được một người nói chuyện hợp nhau xác thực là cầu còn không được, thế nhưng khi hắn cùng Mục Tử Lễ ở cùng với nhau thì tự bản thân hắn luôn thấy có cảm giác vi diệu nguy hiểm.
Chẳng lẽ vì người này thành thục thận trọng anh tuấn tiêu sái đến bản thân cũng cảm thấy tự ti sao? Quả thực vô nghĩa, Nghiêm Đông Kỳ hắn cũng không phải tự nhiên được như bây giờ, lớn đến nhường này hắn còn không biết hai chữ “Tự ti” viết như thế nào, huống chi Mục Tử Lễ lại là một người đàn ông tốt, chẳng thà nói chất lượng bạn gái của hắn coi như chất lượng hơn hắn thì có lẽ sẽ đúng hơn.
Nói chung thì cái này cũng không rõ ràng.
Mà hiện tại cảm giác này mơ hồ xuất hiện, Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ nhíu mày, sau đó giơ tay đem mái tóc vướng bận khều sang một bên.
“Gần đây thế nào?” Mục Tử Lễ vẫn cười tủm tỉm nhìn hắn.
Nghiêm Đông Kỳ có chút mất sức, ngày hôm nay thực sự đã đem hắn lăn lên lộn xuống, giờ cả người như kiệt sức, nửa thân trước dựa hẳn lên quầy bar: “Thì cứ như vậy thôi, tiếp tục làm ăn nuôi sống gia đình, còn có thể bày ra thủ đoạn gì được chứ?”
Mục Tử Lễ lúc này mới cúi đầu chú ý tới tác phẩm vấy bẩn trên chiếc áo lót của Nghiêm Đông Kỳ, có chút không nhịn được cười: “Này cái áo của cậu đây là sao? khoe khoang hôm nay cậu được ăn lẩu à?”
Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana.