Nằm viện hai ngày, chờ quan sát xong phát hiện Hàn Dĩ Nặc không có chuyện gì, ăn uống ngon lành, ngay cả lưu manh đùa giỡn đều đặc biệt có sức lực. Nghiêm Đông Kỳ liền theo lời dặn của bác sĩ mua thuốc, quả thực không thể chờ đợi được nữa muốn đem thằng nhóc này đóng gói hướng về xe tàu đưa về trường học.
Mấy ngày nay Hàn Dĩ Nặc chỉ cần hai người đứng cùng nhau thì tinh thần đều dâng trào, đi chỗ nào đều hướng sang người hắn dán qua, thật giống như không cùng một chỗ toàn thân sẽ khó chịu.
Kỳ thực Nghiêm Đông Kỳ biết tiểu tử này vừa thiếu quan tâm vừa yêu thích hắn, hiện tại bản thân vừa mới đáp ứng quan hệ, Hàn Dĩ Nặc muốn dính trên người hắn cũng là lẽ đương nhiên, hơn nữa chính mình cũng rất hưởng thụ cảm giác có người quý trọng nâng niu này. Vấn đề là hai người đều là đàn ông trưởng thành, không có chuyện gì cứ như hai khối nam châm “Đùng đùng” hút nhau thành khối lại quá mức phóng đại.
Trong bầu không khí có ba người, hai trung niên, một ông già nhìn hắn bằng ánh mắt tựa như nhìn thấy quỷ. Nếu không phải sát bên bọn họ là năm chiếc giường liền nhau nên thực sự không xuống giường được, với ánh mắt Hàn Dĩ Nặc nhìn hắn kia tựa như mỗi phút mỗi giây đều bám dính người thì Nghiêm Đông Kỳ muốn tìm một lỗ mà chui xuống đất cho rồi.
_________________
Hàn Dĩ Nặc ngồi trên xe rất không hài lòng, đầu tiên mặt mày sa sầm trầm mặc hơn nửa đoạn đường, sau đó đột nhiên “Ai u” một tiếng.
Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt nhìn hắn: “Em làm gì thế?”
“Đầu đau.” Hàn Dĩ Nặc ôm vết thương trên đỉnh đầu cau mày.
Từ lúc quen biết Hàn Dĩ Nặc tới nay, Nghiêm Đông Kỳ không biết có phải bởi vì thời ấu thơ của hắn trải qua thăng trầm hay bản thân từ trong bụng mẹ vẫn như thế một mặt “Ha ha, ông đây biết tất cả mọi chuyện, các cậu thực sự ngu ngốc”, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, thận trọng, một lần nhìn thấy hắn như vậy cảm giác cực kỳ đau “Bi”, hiện giờ thành thói quen lại chẳng cảm thấy gì, bất quá đây là lần đầu tiên Hàn Dĩ Nặc biểu hiện ra như thế… nói thế nào nhỉ, dáng vẻ bốc đồng.
FML, trước đây vẫn không cảm thấy hắn tùy hứng như thế.
Nghiêm Đông Kỳ bị bộ dáng của hắn chọc cười, thế nhưng liều mạng nín lại, nghiêm túc nói: “Thật không, có nghiêm trọng hay không, vậy giờ em chuẩn bị đi nên làm sao bây giờ?”
“ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày được rồi.” Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông nhịn không được tươi cười, thẳng thắn buông tay ra, thoái mái nhìn thẳng vào hắn.
Nghiêm Đông Kỳ co rút khóe miệng nở nụ cười: “Hàn đại gia, bác sĩ người ta đều nói đầu em không sao, hoàn toàn có thể học tập bình thường, chỉ cần không vận động dữ dội liền ổn, làm sao giờ đến đây còn tự mình chuẩn bệnh nói phải tĩnh dưỡng?”
Hàn Dĩ Nặc không lên tiếng, một lát sau nhụt chí lẩm bẩm: “Thật không thú vị.”
“Làm sao lại vô vị chứ?” Nghiêm Đông Kỳ nhìn qua chiếc đèn đỏ còn gần đến nửa ngày mới chuyển, liếc qua cầm lấy chiếc ly champagne sóng sánh màu vàng lắc lư không ngừng, lại liếc nhìn Hàn Dĩ Nặc mở miệng cười.
“Cảm giác anh như đùa giỡn đáp ứng với em ở cùng một chỗ, từ lúc bắt đầu đến giờ đều tự mình đứng một bên kích động, ngốc ngếch hướng về anh dán qua, anh một chút thèm khát đều không có.” Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, sau đó đem chân dài duỗi thẳng, ở trên thùng xe không nặng không nhẹ đá một hồi.
Nghiêm Đông Kỳ từ cửa kính xe phản qua khuôn mặt Hàn Dĩ Nặc đen tối u buồn lúc nói ra câu đó, ở trong lòng nhẹ thở dài, đầu liền hướng qua lôi cánh tay Hàn Dĩ Nặc kéo lại, sau đó rướn người ở trên đôi môi ấp áp mềm mại của thanh niên nhẹ nhàng hôn một cái.
Hàn Dĩ Nặc vẫn buông mắt không lên tiếng.
Nghiêm Đông Kỳ dùng đầu lưỡi ở trên khóe miệng hắn nhẹ nhàng phác qua, sau đó theo viền môi trên dưới liếm láp một cái, đúng như dự đoán, không quá hai lần Hàn Dĩ Nặc liền hừ một tiếng đem thân thể thăm dò lại.
Đầu lưỡi hai người rất nhanh quấn quýt lấy nhau, đây là lần đầu tiên Nghiêm Đông Kỳ chủ động hôn sâu Hàn Dĩ Nặc, nói không thể ra cảm giác gì, thế nhưng cả người như bị bỏ vào chảo dầu nổ đùng đoàng ba lần, quả thực như thùng xốp giòn bỏ vào liền phình to, sau đó các bộ phận liên quan đều ngứa ngáy ấm áp hẳn lên.
Trước đây Hàn Dĩ Nặc hôn Nghiêm Đông Kỳ đều dựa vào tinh thần kích động yêu hắn, bựa vào bản năng đều tiếp cận tới thân thể sờ soạng lung tung trên người. thế nhưng Nghiêm Đông Kỳ không giống, kinh nghiệm của hắn đủ để khiến cho tiểu tử này hôn nửa phút sẽ thở hổn hển dán qua, muốn ôm đồm ở trên eo để làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Sau đó phía sau một chuỗi âm thanh của xe ô tô vang lên inh ỏi.
Nghiêm Đông Kỳ lập tức đẩy Hàn Dĩ Nặc, xoay người đạp chân ga. Thực sự gặp quỷ, may mắn cửa kính xe này không phải quá sáng, mẹ nó nếu không anh em cách cánh cửa kính đều được xem một vở kịch lớn.
Ai, mẹ nó, vì người đẹp nên lú lẫn. Nghiêm Đông Kỳ ở trong lòng tự cho mình mười tám cái tát liên hoàn.
Thanh niên nghiêng đầu bất mãn nhìn hắn: “Anh có ý gì?”
“Không có ý gì…” người đàn ông đem cửa kính hạ xuống: “Đầu giờ đã tốt hơn chưa?”
Hàn Dĩ Nặc không lên tiếng.
“dù thế nào thì anh cũng cùng em hâm nóng tình cảm, anh đây cũng rất yêu em không phải sao, em từ sáng đến tối cũng không biết nghĩ cái gì, anh nghĩ chắc là do em quá nhàn rỗi, đến rồi nên chăm chỉ học tập đỡ cần phân tâm.” Nghiêm Đông Kỳ cười cười với hắn.
Thanh niên thấp giọng mở miệng: “Ngược lại anh chính là không yêu thích em yêu anh như vậy.”
Nghiêm Đông Kỳ một bên lái xe trên con đường chết tiệt, một bên chia phân chia đầu óc cho bạn trai lần đầu tiên phỏng chừng cũng là lần cuối cùng, tâm tình tương đối mệt mỏi, vì thế nghĩ nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra Hàn Dĩ Nặc nói lời này là có ý gì.
Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Hàn Dĩ Nặc lo được lo mất, nhưng tâm lại thực đau lòng, liền hơi chọn lông mày: “Bảo bối, tim gan à, anh làm sao không yêu em, em xem anh yêu em đến nỗi còn kém hiến thân rồi được không, em cảm thấy anh phải yêu em làm sao mới được.”
“Vậy anh không phải chỉ cần hiến thân đi sao, như vậy em mới có thể yên tâm.” Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu nhìn hắn, khắp toàn thân đều tỏa ra hơi thở nam tính mạnh mẽ hung hăng cùng với ánh mắt xích lõa muốn sở hữu khiến Nghiêm Đông Kỳ có ý nghĩ muốn trốn chạy nhảy ra ngoài cửa xe.
Nghiêm Đông Kỳ khụ khụ hai tiếng mới mở miệng mắng: “Hiến cái trứng en, em có thể nói chuyện đàng hoàng được không.”
Hàn Dĩ Nặc híp mắt nở nụ cười: “Hiến trứng cho em cũng có thể.”
“Anh , em được rồi đấy, nếu còn nói như vậy anh liền đem em từ cửa kính ném xuống.” Nghiêm Đông Kỳ thẳng mắt nhìn về phía trước.
“Chuyển động rồi vứt ra sao?” ánh mắt Hàn Dĩ Nặc theo thể trạng mỏng manh của Nghiêm Đông Kỳ nhìn trên dưới một lần đầy băn khoăn, có chút bỡn cợt cười nói.
“, em hiện giờ thực sự có bản lĩnh.” Nghiêm Đông Kỳ quả thực muốn tan vỡ, thẳng thắn muốn tìm kiếm đề tài mới: “Anh đã nói với em, đền trường học đều đem toàn bộ thuốc dùng hết, mỗi ngày đến giờ đều nói người ta đổi thuốc, hiện tại trời còn nóng, đừng để vết thương nhiễm trùng sẽ phiền phức.”
Hàn Dĩ Nặc “Ừ” một tiếng làm hành động đáp ứng.
Nói tới chuyện đến trường, Nghiêm Đông Kỳ lại nghĩ tới chuyện mẹ hắn nhắc tới “Thằng bé đồng tính luyến ái nhảy lầu với phản ứng của Lộ Phi. Phỏng chừng là chuyện gia đình nhà hắn.
Nghiêm Đông Kỳ dừng một chút ngón tay ở trên bánh lái nhẹ ngàng gõ gõ, cân nhắc một lát mới do dự đem những việc này đơn giản nói cho Hàn Dĩ Nặc.
Thanh niên bên cạnh trầm mặc thật lâu, mãi đến tận khi hai người đến chỗ đỗ xe dừng lại rồi mà cả hai vẫn không nói với nhau câu nào.
Hàn Dĩ Nặc không có ý định xuống xe, Nghiêm Đông Kỳ cũng không thúc dục, híp mắt nhìn chằm chằm người người ra vào ở cửa nhà ga.
“Em biết rồi. nếu có thời gian em sẽ nói chuyện với hắn.” Hàn Dĩ Nặc rốt cục mở miệng, âm thanh có chút trầm trọng.
Nghiêm Đông Kỳ sợ nhất là hắn nói câu này, vội vã mở miệng ngăn cản: “Em tuyệt đối đừng làm thế. anh nói với em chuyện này chỉ là cho em hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện. Người ta bây giờ còn không biết là đem ý nghĩ đồng tính luyến ái thiêu chết hay đang hổ thẹn, muốn cân nhắc tìm hai người đáng thương chôn cùng với em trai hắn. Em không nói hai lời đã cùng người ta khơi ra tâm tình khiến mọi người đau đớn, nhỡ may hắn bị kích thích quá độ, đem em thế này thế kia thì làm sao giờ.”
“Không sao, không nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa dù thế nào đi nữa hắn cũng không đánh lại được em.” Hàn Dĩ Nặc miễn cưỡng nở nụ cười.
“Em cũng đừng nói lời này, anh hiện tại tổng cộng thấy em đánh nhau hai lần, lần thứ nhất đánh nhau gần như là công cao của tập thể, bản thân đứng ở phía sau còn đụng phải đám lớn, lần này càng tốt hơn, chưa hành động gì đã tự mình nhận lấy vết thương, trên đầu còn khâu ba mũi. Sức chiến đấu của em phỏng chừng chỉ là cùng cấp bậc với Vũ Tàng Tiểu Thứ Lang.”
Hàn Dĩ Nặc sửng sốt một chút: “Vũ Tàng Tiểu Thứ Lang là ai?”
“Cái này không quan trọng.” Nghiêm Đông Kỳ cũng sửng sốt, theo hướng lại lải nhải: “Tóm lại em cũng đừng cân nhắc chuyện này, đừng có không nói câu nào đã vung lên một bạt tai “yêu, anh em, nghe nói em trai cậu chết rồi” vậy đoán chừng anh sẽ phải ngàn dặm xa xôi đưa đến vòng hoa cho em dâng tặng.”
Hàn Dĩ Nặc rốt cục nở nụ cười: “Không đến nỗi, em sẽ tự cân nhắc lo liệu.”
“Vậy được, em muốn làm sao liền làm, anh không quản em.” Nghiêm Đông Kỳ gật gù, hướng hắn phất phất tay: “Mau mau đi đi, một lúc nữa là kiểm vé rồi.”
Hai người từ trên xe bước xuống tới ngay phòng chờ, Hàn Dĩ Nặc nhíu mày: “Mới vừa nắm trong tay còn chưa có nóng đây này, giờ còn phải đến nơi đất khách, phiền chết rồi.”
Nghiêm Đông Kỳ gần như cười cười: “Đất khách cái lông ấy, một tháng sau đã đến kỳ nghỉ hè, trở về liền cho em ô, ô không được thì sẽ không cho phép buông tay ra được chưa.”
Hàn Dĩ Nặc đưa tay ở trên đầu Nghiêm Đông Kỳ xoa nhẹ một cái, không lên tiếng.
Người đàn ông bị động tác này làm đứng người tại chỗ, nửa ngày vẫn không kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, một lát sau mới phun ra được một câu: “Anh !!”
Hắn bước nhanh hai bước đuổi theo Hàn Dĩ Nặc từ sau quất lên vai Hàn Dĩ Nặc một cái: “Em lúc nãy làm trò gì thế, không biết lớn nhỏ.”
Hàn Dĩ Nặc mắt đầy ý cười nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nghiêm Đông Kỳ một chút, giảo hoạt nói: “Cái gì gọi là không biết lớn nhỏ, bây giờ còn nói cái này sao, em bây giờ là bạn trai của anh anh hiểu không, ngược lại còn phải cúi người xuống nhìn anh đây này.”
“Em đừng vô nghĩa, ông đây mới đầu là anh hai em… cái gì.” Nghiêm Đông Kỳ nói đến câu sau có chút lúng túng, nhịn nhịn đem âm thanh đè ép xuống.
Hàn Dĩ Nặc đứng bên cửa xét vé, xoay người nhìn Nghiêm Đông Kỳ, một mặt thành thật: “Sau khi em đến trường học, từ sáng tới tối chúng ta đều phải gọi điện thoại.”
“Không phải chứ…” Nghiêm Đông Kỳ nắm tóc: “Không đến nỗi đi, hai người đàn ông trưởng thành còn làm cái hành động chán ngấy đó nữa.”
Hàn Dĩ Nặc mím môi không lên tiếng.
“Đánh đánh đánh, anh đánh điện thoại qua còn không được sao!” Nghiêm Đông Kỳ đặc biệt không thể nhìn nổi vẻ mặt này của Hàn Dĩ Nặc, cũng biết hắn sẽ dùng hành động uy hiếm bản thân, nhưng thực sự hết cách rồi, cũng không thể làm gì ngoài thỏa hiệp: “Nhất định đánh, em nếu không theo anh tối tối nói chuyện điện thoại, anh sẽ khóc lóc gào thét để em ngủ không được yên, em xem như vậy được không, Hàn đại gia?”
Nghiêm Đông Kỳ thực sự cảm giác hạnh phúc từ trong đau đớn. Mẹ nó nói chuyện yêu đương còn phải làm đống thủ tục, quả thực có thể đem người ta bức chết.
Sau đó Hàn Dĩ Nặc đột nhiên kề sát lại bên tai Nghiêm Đông Kỳ, thấp giọng nói câu: “Một tháng sau lúc em trở về, anh phải hiến thân, chuẩn bị tâm lý thật tốt chờ em.”
Thanh niên nói xong câu đó liền hai bước xông vào cửa xét vé rồi tiến vào trong đám người.
Nghiêm Đông Kỳ đầu tiên là ngẩn người, sau đó theo lời nói của Hàn Dĩ Nặc cùng với hô hấp nóng rực lan vào trong tim, rồi trực tiếp bốc nhanh toàn mặt.
“Mẹ, những tháng ngày như thế nhất định không thể trải qua, còn có vương pháp hay không.” Nghiêm Đông Kỳ đứng tại chỗ xoay chuyển nửa vòng, lại quay đầu liếc mắt nhìn người cao ngất trong đám người, cũng đặc biệt soái – Hàn Dĩ Nặc, thấp giọng mắng một câu: ”FML!!”
Hàn Dĩ Nặc cảm giác một đường trở lại trường như đang bay trên không. Trước cùng Nghiêm Đông Kỳ ở cùng một chỗ cũng chỉ cảm giác hạnh phúc, hiện tại tự mình bình tĩnh lại mới cảm nhận được tất cả, hắn thực sự cùng Nghiêm Đông Kỳ ở cùng một chỗ, người này thực sự là của hắn.
Ngẫm lại lại bắt đầu kích động không thể khống chế.
Thật giống như bản thân muốn bay lên trời vậy, thế nhưng dưới mông dính một quả tạ ba trăm cân, hiện tại nếu đứt, cả người sẽ nhẹ nhàng khoan khoái bay ra tầng khí quyển. Hoặc nếu không sẽ rơi vào trong một cái đáy không động, sợ hãi một khoảng thời gian dài, sau đó sẽ giống như một nhóm người yếu đuối chui rúc vào trong một góc tối tăm.
Hàn Dĩ Nặc cảm thấy bản thân không cười đều thấy có lỗi với tâm tình hiện tại.
Lúc hắn về ký túc xá cũng đã muộn, trong phòng ba người đều ở, hắn vừa đẩy cửa đi vào nói câu “Tôi đã trở về” đã bị Lữ Khinh Hồng vững vàng chặt chẽ ôm vào trong lòng “Dĩ Nặc, cậu đã trở lại.”
Hàn Dĩ Nặc miễn cưỡng giãy dụa từ trong cái ôm như sắt như đồng của Lữ Khinh Hồng, nở nụ cười: “Có phải ban đêm không có tôi, các cậu đặc biệt cô quạnh.”
Lữ Khinh Hồng sửng sốt một chút, kinh ngạc lui về sau một chút nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Anh em, cậu không phải là gặp chuyện tốt gì chứ, cười đến xán lạn, tôi thực sự tiếp thu không nổi.”
Hạng Dập vẫn đứng một bên, mặt mang ý cười nhìn Hàn Dĩ Nặc.
Thanh niên đem đồ đạc của mình ném trên bàn, sau đó đem mũ bỏ xuống, chỉ chỉ băng gạc trên đầu: “Cái này có thể nói như thế không?”
Lữ Khinh Hồng cùng Hạng Dập hai người đều đi tới xem xét đầu hắn: “Cậu không có chuyện gì chứ, đây là làm sao.”
“Không có chuyện gì lớn, trong khoảng cộng trừ một trăm đều miễn cưỡng tính được.” Hàn Dĩ Nặc ngồi xuống ghế, duỗi thẳng hai chân.
Lữ Khinh Hồng “Sách” một tiếng: “Không đúng, Hàn Dĩ Nặc, cậu chắc chắn đã gặp phải chuyện gì tốt, có đem mặt cậu kéo ra cũng không thể được như thế này đi.”
Hạng Dập không lên tiếng, cau mày ý tứ sâu xa nhìn Hàn Dĩ Nặc.
Hàn Dĩ Nặc thẳng thắn tùy tiên để cho hắn xem.
Lộ Phi đứng dựa vào bàn lúc nãy giờ vẫn không hé răng, nhìn Hàn Dĩ Nặc với ánh mắt cực kỳ phức tạp, tựa như đang tính nhẩm điện từ ứng dụn giữa hai người.
Hắn nhìn ba người vui vẻ nói chuyện với nhau, đi tới vỗ vai Hàn Dĩ Nặc, do dự một chút rồi nhìn về phía ba người mở miệng nói: “Tôi đi ra ngoài, các cậu tiếp tục nói chuyện đi.”
Hàn Dĩ Nặc nhìn chăm chú bóng lưng Lộ Phi, mím mím môi quyết định theo tới.
Có một số việc nếu biết, nếu có thể nói ra sẽ khá thêm một chút, đối với tất cả mọi người đều tốt.
Hắn trước sau đi tới, chờ đến khi xuống tầng mới nhìn thấy bóng người Lộ Phi, do dự một chút nói: “Anh Phi.”
Lộ Phi quay đầu liếc mắt nhìn thanh niên, vẻ mặt kinh ngạc lại có chút vi diệu: “Có việc gì thế.”
Hàn Dĩ Nặc nhún nhún vai, rất thoải mái nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cậu có thời gian không, hai ta tâm sự lát.”