Tốt, Em Nói Đó

chương 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc hai người trở lại xe Nghiêm Đông Kỳ liền liếc mắt ngiêng người qua nhìn Hàn Dĩ Nặc, hắn vì gặp mưa nên quần áo có chút ẩm ướt, liền đưa tay tắt điều hòa trong xe, đem cửa kính xe hạ xuống.

“Xoa đầu chút đi, nhìn qua thấy đáng thương kinh, trở về nhất định mẹ sẽ nói anh ngược đãi em.” Nghiêm Đông Kỳ vẻ mặt cực không tự nhiên cũng không quay đầu nhìn, kéo hộp khăn giấy ném qua vào lòng ngực Hàn Dĩ Nặc.

Người bên cạnh thấp giọng cười cười, sau đó Nghiêm Đông Kỳ cảm giác được cánh tay nóng hầm hập từ phía sau xuyên qua vòng trọn eo hắn, đem hắn kéo qua chiếc ghế phụ.

“Lúc nói chuyện sao anh không nhìn em… anh hai?” hơi thở cực nóng mà ẩm ướt tới gần, nhẹ nhàng phất qua tai Nghiêm Đông Kỳ.

Một tiếng “Hai” Cuối cùng như lập thể xoay độ vờn quanh khiến Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy tóc gáy của mình cũng dựng đứng hết cả lên.

Đã một khoảng thời gian khá dài hắn vẫn chưa nghe Hàn Dĩ Nặc gọi hắn bằng “Anh hai”, vừa mới đầu còn thấy không quen, nghĩ đến bản thân biến thành bộ dạng mỏng manh đáng thương cùng với uy nghiêm anh trai bị bác bỏ, nhưng rồi lâu cũng thành quen, cảm thấy gọi tên cũng không có gì ghê gớm, tên cũng chẳng phải để gọi hay sao.

Vấn đề là bây giờ Hàn Dĩ Nặc như bệnh thần kinh gọi ra âm thanh từ tính như thế, gọi hắn đến nửa dưới đều cứng rắn, quả thực hận không thể trượt mông xuống ngồi phía dưới để cách xa hắn một chút.

Mẹ nó, gọi “Anh hai” Chẳng khác gì gọi mấy tiểu thư, thẳng thắn gọi thành “Trứng chó” Còn hơn.

“Em em em… em cách xa anh một chút, làm sao dán người sát gần anh như vậy, tín hiệu trong xe không êm ái không rõ ràng sao?” Nghiêm Đông Kỳ xoay người ở trên g ngực Hàn Dĩ Nặc đẩy một cái, cảm thấy đầu lưỡi như ngậm phải côn trùng que ăn thịt đến mức nói không kịp tiến độ.

Hàn Dĩ Nặc cười tươi, tiến đến gần, ở trên chóp mũi Nghiêm Đông Kỳ hôn một cái, sau đó cầm tay dán trên g ngực của mình, kéo cả người Nghiêm Đông Kỳ ôm đồm vào trong g ngực.

Nghiêm Đông Kỳ đều bị bức ép đến sắp biến thân: “Hàn Dĩ Nặc em có phải hai mươi năm bị nghẹn quá độ hay không, vừa nãy hạ cờ anh anh còn chưa kịp trừng trị em, giờ em sức lực còn dư thừa đúng không?”

Hàn Dĩ Nặc đặc biệt lẽ thẳng khí hùng cười nói: “Em hôn người của em có cái gì không đúng sao?”

… Nhưng lại không có nói phải đáp trả.

Nghiêm Đông Kỳ nhất thời nghẹn lời, sửng sốt vài giây sau mới dùng chút sức đẩy thanh niên tránh ra xa một chút: “Em là người gì chứ, đều hướng sát về anh như thể muốn đóng dấu thì anh còn làm sao được?”

Hàn Dĩ Nặc theo động tác của hắn lùi ra sau, cười cười nhưng không biện bạch, chỉ có đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ không tha.

Nghiêm Đông Kỳ lườm hắn một cái liền thở dài, từ trong g ngực hắn giật lấy hai tấm giấy ra, ở trên đầu thanh niên xoa xoa nhẹ nhàng.

“hồi em còn cao trung, chị em có nói với em về tình yêu của chị ấy.” Hàn Dĩ Nặc nghiêng người qua đi về phía trước, cúi đầu xuống để Nghiêm Đông Kỳ lau tóc cho hắn.

Động tác dưới tay Nghiêm Đông Kỳ dừng một chút, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Thật không? Nói thế nào?”

“Cũng không nói thế nào cả, chỉ nói chị yêu anh, sau đó nhờ em nói với anh lời xin lỗi.” âm thanh Hàn Dĩ Nặc dừng một chút, chậm chạp một lát mới tiếp tục mở miệng: “Lúc ấy một mặt cảm thấy tình yêu của người ấy với chị em đặc biệt sâu đậm, mặt khác lại thấy việc anh bởi vì chị mới đối xử tốt với em, lại cảm thấy không cam lòng.”

Nghiêm Đông Kỳ cầm tờ giấy đã vàu thành đoàn ném qua một bên, sau đó đưa tay ở trên đầu thanh niên nhẹ nhàng xoa mấy sợi tóc ẩm ướt: “Ai u, lòng quá mâu thuẫn khó chịu phải không bảo bối.”

“Cũng không sao?” Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười.

Nghiêm Đông Kỳ một bên khởi động xe, một bên lên tiếng nói: “Lúc anh bằng tuổi em cũng chưa từng nghĩ nhiều chuyện như vậy, lúc ấy cả ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao làm bài tập, làm sao trốn học không bị giáo viên phát hiện, làm sao khi cầm lấy tờ kiểm tra trở về không bị mẹ anh đánh.”

“Lúc ấy không cân nhắc lo nghĩ chuyện làm sao để khiến chị em vui vẻ sao?” Hàn Dĩ Nặc rầu rĩ bổ sung một câu.

Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, có chút trêu tức nhìn thanh niên bên cạnh, âm thanh lười biếng: “Đúng đấy, cái này không nói ra vì sợ em khó chịu không phải sao.”

Hàn Dĩ Nặc không trả lời thêm, không khí trong xe nhất thời yên tĩnh.

Một thời gian thật lâu sau thanh niên mới thấp giọng mở miệng: “Là rất không cao hứng.”

Nghiêm Đông Kỳ nhịn không được bật cười…”Không phải chứ, anh đây đều là đàn ông bôn ba, em trước khi đến cửa nhà anh cũng thể không nói chuyện với mấy người con gái, đâm đầu ở chỗ này thuần khiết chờ em đi.”

“Vốn cảm thấy chị của em là một nhân tố đặc biệt lớn, haiz.” Hàn Dĩ Nặc cảm thấy bản thân suy nghĩ như vậy đặc biệt đáng ghét, mọi người đều biểu hiện trước mặt mình còn có cái gì đoán mò được chứ, nhưng chỉ cần nghĩ tới chị cùng Nghiêm Đông Kỳ ở cùng một chỗ liền có chút sốt ruột.

Nếu loại suy nghĩ này nói khống chế là khống chế được thì sẽ có bao nhiều tuyệt vời.

“Em thôi đi, em cùng chị chênh lệch đến tám gậy tre, nếu không phải biết hai người là chị em thì anh căn bản không đem hai người kéo lại một nơi. Hai người cao thấp cũng không giống nhau, tính cách cũng kém xa, anh bởi vì yêu chị em liền trực tiếp tìm kiếm hình ảnh của chị trên người em, vậy anh chẳng phải biến thành không có mắt nhìn rồi sao.”

Tiếng nói Nghiêm Đông Kỳ vẫn lười biếng, không nhanh không chậm lại khiến Hàn Dĩ Nặc cảm thấy thực thoải mái.

“Hơn nữa theo như em nói thì bảo đáp không đủ trăm phần trăm thì cũng chín chín phần trăm, với lại chị em ăn mấy món ăn hoa cúc cũng đều nguội lạnh, phần tình cảm còn lại may ra tạo thành cách mạng hữu nghị có được không?”

Lúc nói những lời này Nghiêm Đông Kỳ lại mang theo ý cười: “Tật xấu luôn để tâm vào chuyện vụn vặt của em còn có thể cứu vớt được sao?”

Hàn Dĩ Nặc đem tay chống đầu nghiêng mặt sang nhìn Nghiêm Đông Kỳ: “Hết thuốc chữa. vừa nghĩ đến chuyện của anh liền khiến bản thân em thành người thích để ý như vậy.”

“Như vậy rất tốt, vậy chứng minh em yêu anh chứ sao. vậy anh bị em lôi xuống nước như vậy cũng coi như đáng giá. Đổi thành người khác thì có lẽ em liền phát điên rồi, cả người hủy hoại cũng không phải không thể.” khóe miệng Nghiêm Đông Kỳ khẽ nhếch, nhìn thẳng tình huống đường xá phía trước, nhìn qua thấy gò má của anh vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ.

“Vậy em rất may mắn.” Thanh niên nở nụ cười.

“Đó là tất nhiên, quả nhân đều bỏ xuống ba nghìn hậu cung để sủng hạnh em, em còn không ôm bắp đùi anh khóc lóc cảm động sao bảo bối?” phía trước đang gặp đèn đỏ, Nghiêm Đông Kỳ đem xe dừng lại, thuận lợi ở trên cằm Hàn Dĩ Nặc nâng một cái.

Kết quả thanh niên như được người ta mở ra một cửa trêu chọc, hắn đột nhiên dán tới ở trên mặt anh hôn một cái, thuận tiện còn liếm liếm vòng quanh, chờ hắn trở lại chỗ ngồi Nghiêm Đông Kỳ còn chưa phản ứng lại.

“Em có thể hôn anh một cái thật lâu không?” Hàn Dĩ Nặc ngồi ngay ngắn về ghế phụ, nghiêng người híp mắt hỏi.

“Em có thể đừng làm mất mặt nữa được không, mặt dày.” Nghiêm Đông Kỳ thở dài, một lần nữa phát động xe.

Thanh niên đàng hoàng trịnh trọng gật gù: “Em có thể.”

Hai người vừa về đến nhà, bước vào cánh cửa đã thấy Nghiêm Chỉ bưng thức ăn từ phòng bếp ra ngoài, mẹ nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền cầm muỗng đang dính đầy dầu chạy ra.

“Hai người ngửi thấy mùi thức ăn thì chạy đến sao, món cuối cùng đã vừa mang ra, nhanh đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”

Nghiêm Đông Kỳ “Ừ” một tiếng, vòng tới phòng khách nhìn cha mang kính lão đang xem báo rồi chào một tiếng.

Cha ngẩng đầu nhìn hắn một chút, sau đó vừa liếc nhìn Hàn Dĩ Nặc đang đứng phía sau: “Ừ” một tiếng: “Biết rồi, hai đứa rửa tay đi nhà bếp xem có việc gì thì phụ mẹ con đi.”

Kể từ lúc cha như vua hóa hổ dang một cái tát thì Nghiêm Đông Kỳ chỉ về đây vài lần, cũng chỉ là tự mình trở về, cùng Hàn Dĩ Nặc lại là lần đầu tiên.

Nghiêm Chỉ lúc nghỉ hè thì liền học lái xe, cả người đen một tầng, Nghiêm Đông Kỳ nhìn đối diện cô liền muốn cười, nín nín nửa ngày vẫn không thể kết thúc, cúi đầu bả vai run lên nhè nhẹ.

“Cười thì cứ cười đi.” Nghiêm Chỉ đặc biệt bình tĩnh gắp cho mình một cái cánh gà: “Ngược lại anh cũng không phải người đầu tiên cười em.”

Mẹ nghe vậy cũng cười theo: “Con gái à, mẹ không phải nói con, con không phải là ngồi trong xe học lái sao, làm gì mà như đứng ngoài đường giúp người ta đẩy xe vậy.”

Tay Nghiêm Chỉ vì thể mà run cầm cập, miễn cưỡng bình tĩnh đáp: “Đó là vì da con mẫn cảm dị ứng với tia tử ngoại, dễ ăn nắng.”

“rất tốt…” Nghiêm Đông Kỳ cười hai tiếng…” bề ngoài em xinh xắn, đen ngoài nhưng không đen bên trong là được rồi.”

“Thôi đi, biết anh là người anh hai thân thiết rồi, khỏi khoa trương…” Nghiêm Chỉ bĩu môi: “Hai ngày trước Tiết Giai thấy em, nói em chẳng khác gì cà tinh.”

Nghiêm Đông Kỳ sợ cười to thì bà cô này lại tức giận, liền miễn cưỡng “Ồ” một tiếng, nói thêm câu “Cũng không đến nỗi đi.” liền không nói tiếp.

Có điều mẹ đối với chuyện của Hàn Dĩ Nặc trước sau vẫn không thay đổi lắm, vẫn vui mừng tươi cười gắp đũa rau cho thanh niên, sau đó còn hỏi tiện thể hỏi thăm tình hình học tập cùng với sinh hoạt loại hình.

Trước đây trên bàn ăn mẹ sẽ tình cờ hỏi chuyện ở đại học có tìm bạn gái hay để ý ai không, sau đó sẽ đem câu chuyện chuyển tới trên người hắn, hỏi hắn tại sao vẫn không cố gắng tìm đối tượng tốt.

Kết quả lần này lại bớt đi hai đề tài, bà nhỏ trong lúc nhất thời nhìn qua cũng chưa nghĩ ra được đề tài gì để kéo dài câu chuyện, trên bàn cơm bây giờ so với trước yên tĩnh không ít.

Lúc bữa cơm gần như xong xuôi, cha đột nhiên thả chén xuống, hắng giọng một cái, giương mắt kêu Hàn Dĩ Nặc một tiếng.

Nghiêm Đông Kỳ cảm giác như lưng mình ưỡn đến mức thẳng tắp, nhìn dáng vẻ còn có thể nhìn thành người chuyên nghiệp.

“Tiểu Nặc, con cùng… Nghiêm Đông Kỳ chuyện này, chú cùng dì đều biết…” Cha hắng giọng một cái, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Nghiêm Đông Kỳ ngẩn người, không nghĩ tới cha nói chuyện trực tiếp như vậy, quả thực khiến hắn cũng không biết làm sao nói tiếp để cho hai bên viên mãn.

“Chú, dì, xin lỗi.” Hàn Dĩ Nặc đứng lên hướng hai người bọn họ cúi đầu.

“Ngồi xuống nói chuyện.” Cha nhìn Hàn Dĩ Nặc khoát khoát tay: “Chuyện này nói ra thì chú vốn không thể tiếp thu, thế nhưng mẹ của thằng bé nói rất có đạo lý, vì thế hai người các con cùng nhau sống tốt, nếu có thể lâu dài là tốt nhất, cho dù sau này không lâu dài đi nữa thì cũng tốt lành.”

Mẹ đưa tay lôi kéo cánh tay cha: “Ông này có biết nói chuyện hay không, còn chưa biết thế nào đã nói chuyện không lâu dài là thế nào.”

Nghiêm Đông Kỳ không lên tiếng, yên lặng nhìn cha.

Cha cũng không phản ứng hắn, giống như ai thán mà không phải ai thán, nói một câu: “Không nghĩ tới, không nghĩ tới à…” sau đó cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Nghiêm Đông Kỳ nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là cắn cắn môi theo bản năng kêu một tiếng: “Ba…”

“Con trai, các con ở cùng một chỗ tốt đẹp là được.” Cha nói xong lời này gần như đưa tay vỗ vỗ vai Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ vốn bị câu này của cha mà kích động nói không nên lời, lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng) lại theo sức nặng từ lòng bàn tay mạnh mẽ vỗ trở lại, hắn cảm giác như nửa người đều muốn đập nát.

Nghiêm Chỉ ngồi đối diện với Nghiêm Đông Kỳ thấy biểu hiện anh như thế liền cười cười đến run rẩy cả người: “Ba, ba có thể tha cho anh con được không, nghĩ đến sức mạnh từ lòng bàn tay thì anh con đều sắp bị cha đập đến hình thần đều diệt rồi.”

Cha dừng tay một chút sau đó ở trên đầu Nghiêm Đông Kỳ khò khè hai cái rồi nở nụ cười không lên tiếng nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio